GIÁ NHƯ ĐỪNG GẶP NHAU TỪ ĐẦU - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:55:20
8.
“Cá chiên khoai tây.”
“Dở tệ.”
Khang Bạch Lưu gửi cho tấm ảnh trong một nhà hàng.
Thi thể lúc đó đang đẩy lò hỏa táng.
“Lại mưa .”
Anh gửi thêm một bức ảnh chụp qua khung cửa sổ khách sạn nơi đang ở.
Người và bạn bè tham dự lễ an táng của .
“Tối nay công bố thành quả.”
“Chuyến bay về là ngày mai.”
Khang Bạch Lưu bục phát biểu, ánh đèn và vô ống kính máy ảnh chĩa về phía .
cố gắng dùng vốn tiếng Anh vụng về của để hiểu phần nào nội dung .
Thành tựu của dường như một nữa góp phần to lớn sự tiến bộ của nhân loại.
Anh—luôn là trong vùng sáng rực rỡ, tỏa sáng trong chính lĩnh vực mà giỏi nhất, bao giờ khiến ai thất vọng.
nghĩ, lẽ đó chính là lý do yêu suốt bao nhiêu năm qua.
… đó là yêu ,
chứ yêu .
Mưa bụi tháng Tư rơi lất phất,
khi tro cốt an táng bên cạnh một tấm bia đá vuông vức,
rốt cuộc cũng hiểu điều đó.
9.
Tối hôm đó, khi hội nghị kết thúc,
Khang Bạch Lưu gọi cho đến thứ ba mà vẫn ai bắt máy,
liền đổi vé bay về chuyến rạng sáng.
Trên máy bay, cau mày suốt, vẻ mặt lạnh lùng hơn cả ngày thường.
Cũng đúng thôi.
Bao nhiêu năm nay, luôn mặt ngay khi cần, bỗng nhiên mất liên lạc, chắc hẳn khiến thấy khó chịu và quen.
Thường thì mỗi về nước, đều đón ở sân bay.
Thường sẽ đến sớm một hai tiếng,
đó đợi .
Tất cả đều là thói quen—
Người thể để thương chịu chút thiệt thòi nào,
luôn cố gắng khiến cuộc sống của trôi chảy và dễ chịu nhất thể.
, một băng qua sảnh chờ vắng vẻ lúc rạng sáng,
vẫy một chiếc taxi đắt đỏ lúc bốn, năm giờ sáng.
Anh về đến nhà lúc sáu giờ.
Trước tiên là gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-nhu-dung-gap-nhau-tu-dau/chuong-4.html.]
Không ai trả lời.
Anh dùng vân tay mở khóa cửa, đẩy cửa bước .
Căn nhà trống trải, y như lúc rời .
Bồn rửa sạch bong, bàn ăn trống trơn.
Chỉ đôi dép thường mang vẫn ngay ngắn cửa.
Áo khoác hôm vội kịp cài khuy,
cứ thế quanh trong căn nhà tối om bật đèn—
phòng ngủ, ban công, sang nhà tắm…
Cuối cùng, mở cửa máy giặt.
Không thấy gì cả.
Anh khựng ,
rút điện thoại gọi cho .
Đợi lâu, chỉ tiếng báo bận.
Anh hít sâu một , trượt ngón tay sang danh bạ, gọi sang khác.
Là của Xuyên Xuyên.
Thật , quan hệ giữa hai cha con căng thẳng từ khi Xuyên Xuyên còn trưởng thành.
Những năm gần đây, con về nhà cũng chỉ để thăm , từng ý định trò chuyện với ba .
Khang Bạch Lưu thì càng rõ ràng hơn,
say mê học thuật,
ý là—đừng bắt ông nuôi con.
Anh vắng mặt trong những năm tháng quan trọng nhất đời con trai,
thế nên Xuyên Xuyên chẳng bao giờ giọng điệu nhẹ nhàng với ba.
“Gọi gì?”
“Ba hỏi con ?”
Cả hai đều dùng giọng gay gắt.
Xuyên Xuyên khựng .
Rồi phát một tiếng kỳ quái,
là giễu cợt ngột ngạt đến thể diễn đạt,
lẩm bẩm lặp :
“Mẹ con ?”
“Mẹ con .”
“Đi cơ?”
Lông mày Khang Bạch Lưu càng nhíu chặt hơn.
Ánh nắng đầu ngày vặn chiếu lên giữa trán ,
và thấy ở đầu dây bên ,
giọng con trai bỗng nhiên trắng bệch :
“Không là cả…”
“Là mất , ba ạ.”