Giả thiên kim là kẻ diễn kịch, nhưng tôi là thần kinh thật đấy! - 5 + 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:48:49
5.
Lại một nữa tỉnh dậy, trong phòng khách thoải mái.
Anh hai bên giường , lẩm bẩm: “Bao lâu ngủ? Ngủ tận mười tiếng liền…”
Thấy mở mắt, hai lo lắng : “Noãn Noãn, em thật sự…”
Anh hết câu, nhưng gì.
“Em là một bệnh nhân tâm thần, nhưng em hề tự ti.”
Anh hai: …
Làm cả thể dễ dàng tin .
Anh liên tục thử suốt nửa tháng.
Anh bảo về hướng đông, tuyệt đối dám về hướng tây.
Anh bảo ăn cơm, tuyệt đối dám ăn thịt gà.
Anh thậm chí còn đặt con sâu thịt mà sợ nhất lên tay . sợ đến mức run rẩy, nhưng cũng dám ném nó xuống.
Sắc mặt cả ngày càng đen , cuối cùng một ngày, nhịn mà hỏi Tần Nhu: “Thật sự là em chứ?”
Tần Nhu bao giờ chịu sự nghi ngờ và tủi như thế.
Ngay hôm đó, cô liền tìm bảo mẫu Khúc Khúc.
“Con trai bà đang đổi sang căn nhà lớn hơn ?”
“Làm chuyện , tiền trong thẻ sẽ là của bà!”
Đôi mắt bảo mẫu sáng rực lên.
Những năm qua, bà kiếm từ chỉ là một căn nhà?
Bảo mẫu vô cùng tích cực, ngay trong đêm đó lén lút phòng , dùng móng vuốt Cửu Âm Bạch Cốt Trảo quen thuộc để bóp tỉnh dậy.
“Không kêu!”
lời, thực sự kêu, chỉ mở to mắt vô tội bà .
Có lẽ sự ngoan ngoãn của cho bà thêm dũng khí.
Bảo mẫu âm hiểm.
“Dậy , cởi quần áo .”
ngoan ngoãn dậy, nhưng tuyệt đối cởi quần áo.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bác sĩ Kỳ từng , con gái giữ vững ranh giới, dù trong cảnh nào cũng .
Bảo mẫu bắt đầu cáu kỉnh, lấy một cây kim may: “Có nhớ mùi vị ? Không cởi, tao chích c.h.ế.t mày!”
nghiêng đầu, chợt nhớ vài ký ức mấy .
Có một , cảm mạo phát sốt.
Hai trai dẫn Tần Nhu du lịch, bỏ sốt đến 39 độ cho bảo mẫu chăm sóc.
sốt đến mức dậy nổi.
Ba ngày đó, bà đưa ăn một miếng cơm, cũng cho uống một giọt nước.
suýt c.h.ế.t đói, c.h.ế.t khát.
Khi sắp lịm vì sốt, bà dùng kim chích …
Lần đó, thật sự suýt chết.
Khi trai về, tố cáo tội ác của bảo mẫu, nhưng cả giáng cho một cái tát trời giáng.
Sau mới , trong mấy ngày vật lộn trong địa ngục, bảo mẫu ngày nào cũng gọi điện lóc kể khổ với họ, rằng ngang ngược quấy phá, rằng hành hạ bà thế nào.
Bà thậm chí còn tự tạo vết thương cánh tay …
Cũng từ đó mới hiểu, trong lòng họ, địa vị của còn bằng cả bà bảo mẫu .
“Sợ chứ? Còn ngoan ngoãn lời?”
Gương mặt béo phì của bảo mẫu méo mó vặn vẹo.
Bác sĩ Kỳ từng , những kẻ đáy xã hội như bà , bình thường quen cúi đầu nhẫn nhục, nhưng một khi cơ hội áp chế khác, sẽ trở nên cực kỳ độc ác.
Bác sĩ Kỳ còn , đối với kẻ ác, cần khách sáo.
Giây tiếp theo, túm lấy tóc bà , đập mạnh tường, nắm lấy tay bà , đ.â.m thẳng xuống đùi.
Tiếng thét thảm thiết như lợn chọc tiết vang vọng khắp biệt thự.
“Suỵt, ~ Làm ồn sẽ nhốt thủy lao đấy…”
bà dường như hiểu tiếng .
cau mày, túm tóc bà , kéo khỏi phòng.
Tiếng động các bừng tỉnh, vội vàng chạy xuống lầu.
“Noãn Noãn, em đang gì ?”
Anh hai sợ đến tái mét mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gia-thien-kim-la-ke-dien-kich-nhung-toi-la-than-kinh-that-day/5-6.html.]
“Bà ồn quá, em ngủ . Con d.a.o ba mươi mét của em , em cắt lưỡi bà .”
Luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng lên đến đỉnh đầu.
Anh hai sợ đến mức sắp hóa đá, vội ôm chặt lấy .
“Không dao!”
“Noãn Noãn, để giúp em vứt bà ngoài ? Ném ngoài là ồn nữa!”
nghiêng đầu: “Thật ?”
Anh hai dỗ gạt, cuối cùng cũng cứu cái đầu của bảo mẫu khỏi tay .
Anh lập tức ném bà ngoài.
Quả nhiên, vứt ngoài là còn tiếng ồn nữa!
lặng lẽ trở về phòng, leo lên giường, ngủ tiếp.
Chẳng bao lâu , trong phòng vang lên những tiếng ngáy khe khẽ.
Những còn trong nhà , tròn mắt há miệng.
Cả biệt thự yên lặng đến đáng sợ.
6.
“Anh cả, khi nào chị sẽ nhân lúc điên mà đánh em như đánh bảo mẫu ?”
Tối đó, Tần Nhu sợ đến mức chợp mắt nổi.
Anh cả ở bên cô suốt cả đêm.
Anh cả tin rằng thực sự sẽ phát điên.
Dù thì, lúc họ đưa đó, vẫn còn là một bình thường.
“Anh cả, khi nào chị chỉ đang giả vờ ?”
Câu của Tần Nhu như chạm đúng tâm tư của cả.
“Thử xem chẳng sẽ ngay ?”
Anh hai cũng canh chừng cả đêm, giờ đây với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, bước , thấy hai đang bàn mưu tính kế, lòng khỏi bốc lên một cơn giận vô cớ.
“Hai định gì?”
Anh cả lạnh lùng chằm chằm hai: “Đừng xen ! Nếu nó dám giả điên để hại khác, sẽ khiến nó vạn kiếp bất phục!”
Anh hai định gì đó, nhưng Tần Nhu nhanh hơn một bước, mắt đẫm lệ :
“Người tâm thần g.i.ế.c cũng chịu trách nhiệm pháp luật. Chị hận em như , khi nào là chị g.i.ế.c em, nên mới…”
Anh hai mà lòng chợt lạnh toát. Với tính cách tệ hại của , dường như chuyện cũng là thể xảy . Cuối cùng, dứt khoát im lặng.
Anh cả căn dặn bảo mẫu vài câu.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở .
bước từ bên trong, thấy họ, nở một nụ ngọt ngào.
“Chào buổi sáng.”
Giọng mềm mại, nhẹ nhàng.
Cả bốn đồng loạt rùng .
Anh hai cẩn trọng hỏi: “Noãn Noãn, em tối qua gì ?”
nghiêng đầu, đáp: “Hình như em một giấc mơ .”
Sắc mặt hai tái nhợt.
Bảo mẫu sợ đến mức chân mềm nhũn, vội vàng theo lời dặn của cả, bưng lẩu lên.
“Noãn Noãn, đây ăn cơm .”
Anh cả, mà với .
ngoài, mặt trời vẫn đang treo ở phía Đông.
“Sáng nay ăn lẩu, Noãn Noãn thích ?”
gật đầu: “Thích.”
nào tư cách thích chứ?
Lẩu sôi ùng ục, tỏa mùi hương hấp dẫn.
Vị giác kích thích mạnh mẽ.
Đói quá, thật ăn.
ai đưa đũa cho .
vô tội các trai của .
“Nghe ăn lẩu bằng tay sẽ ngon hơn đấy?”
Anh cả chăm chú quan sát , đến cả biểu cảm nhỏ nhất cũng bỏ qua.
Tần Nhu và bảo mẫu bỗng nhiên hiểu ý định của cả, lập tức đầy ác ý.
Anh hai định gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.