Giấc Mơ Mang Tên Lâm Dã - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi cắn răng, cố gắng nhẫn nhịn:
"Mẹ ơi, con đã nói rồi, con tôn thờ tình yêu tự do. Mẹ đừng có học đòi phong kiến nữa!"
Mẹ tôi lập tức nổi giận:
"Phong kiến cái đầu mày! Con gái lớn không lo cưới hỏi thì tính làm gì? Mẹ nuôi mày cả đời chắc?"
"Con mới hai mươi mốt tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học mà mẹ đã bắt cưới vội!?"
"Mẹ bằng tuổi mày là đã đẻ mày rồi!"
"Khác mà mẹ! Bây giờ nếu con lấy bừa ai đó, thì mấy năm nữa chỉ sợ trở thành trò cười thôi!"
"Mẹ chỉ muốn con làm quen tìm hiểu, mày chết sống không chịu."
Tôi nén giận:
"Con gặp rồi, không thích!"
Mẹ tôi tự động lọc bỏ ba chữ "không thích".
"Vậy là gặp rồi đúng không! Tiểu Dã rất được mà! Tuy mày lớn hơn nó một tuổi, nhưng mẹ đã xem rồi, hai đứa hợp tuổi lắm, nhất định ba năm sinh hai đứa con!"
Nói càng lúc càng hão huyền.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thẳng tay cúp máy.
Quả nhiên, mẹ tôi lại gọi tới.
Lần này tôi dứt khoát cúp luôn.
Sau đó mẹ bắt đầu xả bão trong khung chat:
【Càng ngày càng to gan! Dám cúp máy của mẹ!?】
【Mẹ một mình nuôi mày lớn, mày có hiểu nỗi vất vả không!?】
【Tìm cho mày một chỗ tốt, có gì sai!?】
【Phụ nữ qua 25 thì chọn ai cũng khó, giờ không gấp thì đợi lúc nào!?】
【Nhà họ Lâm là bạn tốt bao năm, họ sẽ đối xử tốt với mày! Đừng kén cá chọn canh nữa!】
【Mày lớn rồi, dám chống đối mẹ mày rồi hả!?】
Tôi nén cơn giận, nhắn lại một câu cuối cùng:
【Mẹ ơi, con mới năm hai, con chỉ muốn học hành nghiêm túc, ít nhất phải ra trường đã.】
Mẹ lại tiếp tục lải nhải như thể tôi vừa phạm tội tày trời.
Lát sau, tôi nhận được thông báo chuyển khoản: 1500 tệ.
Kèm tin nhắn:
【Tiền sinh hoạt tháng này, muốn ăn gì thì ăn, muốn mua mỹ phẩm cũng mua, tiết kiệm chút nhé, kiếm tiền không dễ đâu.】
Tôi cười nhạt.
Tắt luôn mạng điện thoại.
Nhưng không động vào một đồng trong số đó.
Thật ra, mẹ tôi lúc nào cũng vậy.
Đánh một cái, cho một viên kẹo, rồi lại thao thao bất tuyệt kể khổ về bản thân.
Tôi lẽ nào không hiểu bà vất vả thế nào?
Bố tôi hy sinh khi tôi còn học tiểu học.
Mẹ một mình nuôi tôi lớn lên, từ những ngày bị bà nội ghét bỏ, tha phương tới một thành phố xa lạ, không người thân thích.
Mẹ tôi rất giỏi, từ nhân viên nhỏ đi lên làm tổ trưởng.
Dù chức vụ không lớn, nhưng đủ nuôi hai mẹ con tôi.
Giờ đây bà đã là nhân vật có tiếng trong công ty.
Tôi biết, tất cả nỗ lực đó, đều vì tôi.
Tôi không thể phủ nhận.
Nhưng... tôi thật sự quá mệt rồi.
Từ nhỏ đến lớn, tôi không có tự do.
Cuối tuần, kỳ nghỉ, toàn bộ lịch học kín mít bởi các lớp phụ đạo, bài tập thêm.
Tôi không phải đứa trẻ thiên tài, tôi và mẹ đều biết điều đó.
Tôi phải dùng thời gian và tiền bạc để bù đắp cho sự "bình thường" của mình.
Cũng vì thế, tôi không có bạn bè.
Không ai thích chơi với một đứa suốt ngày chỉ biết học, khô khan cứng nhắc.
Dù vậy, tôi cũng chỉ học khá, chứ không xuất sắc.
Tôi liều mạng mới thi đậu Đông Đại — 211.
Nhưng tên tuổi trường cũng chẳng mấy ai biết.
Tôi chưa từng oán trách mẹ.
Tôi biết, bà vì yêu thương tôi.
Nhưng khi vào đại học, tôi khao khát một cuộc sống khác.
Tôi muốn có niềm vui riêng, có tự do riêng.
Mẹ đồng ý.
Nhưng ngay kỳ nghỉ hè đầu tiên, bà lại sắp xếp cho tôi đi xem mắt.
Tôi không muốn, không muốn quay lại con đường "mọi thứ đều do mẹ sắp đặt" đó nữa.
Lần đầu tiên tôi đứng lên phản kháng.
Cũng lần đầu tiên, tôi nhìn thấy một gương mặt mẹ... xa lạ đến thế.
Tôi sống mơ màng qua một tuần.
Vẫn như trước: rảnh thì xem anime, chơi game.
Tôi không nhắn cho mẹ nữa.
Tôi nghĩ, cả hai cần bình tĩnh vài ngày.
Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, yên ổn.
Chỉ cần thế là đủ tốt rồi.
Về phần tôi và "MeoMeo" — chẳng có tiến triển gì.
【Lên game.】
【Ok.】
Nhìn đoạn hội thoại ngắn ngủn như copy-paste này, tôi bỗng chán nản.
Nghĩ một lúc, tôi quyết định phá băng.
【Có chuyện này mình giấu trong lòng lâu rồi, thấy vẫn nên nói ra.】
Bên kia không trả lời.
Tôi nhắn thêm:
【Thật ra, mình thích cậu từ trước rồi. Không biết cậu nghĩ thế nào?】
Vẫn im lặng.
Tôi nhíu mày, gửi tiếp:
【Này đàn ông, người ta tỏ tình rồi đấy, ít nhất cũng phản ứng đi chứ.】
...Không động tĩnh gì luôn.
Bình thường giờ này anh ta đã rep cực nhanh rồi mà?
Không cam tâm, tôi gửi:
【Lên game đi.】
【Ok.】
— Bên kia trả lời ngay.
Tôi: ...vô ngữ.
【Anh giả mù đấy à?】
Bên kia không dám nói gì.
Tôi cũng không thèm nhắn thêm.
Không đến mức mặt dày tự dán mình vào chỗ lạnh nhạt.
Một lúc sau, thấy tôi không trả lời, đối phương gửi tin:
【Ban đầu là cậu không nhận ra tôi, giờ lại tỏ tình, lòng phụ nữ... đúng là thay đổi thất thường.】
Còn mang chút ấm ức nữa cơ.
Tôi lạnh lùng đáp:
【Anh lúc trước như thế, ai mà không tưởng là anh đang quấy rối?】
Bên kia gửi thêm một dấu chấm lặng lẽ.
Tôi thở dài trong lòng.
Thôi, thích thì nói, không được thì cũng chẳng ép.
【Được rồi, nếu anh chỉ muốn làm bạn game với tôi, cũng ok. Tôi chỉ không muốn ôm mối tình thầm kín tự hành hạ mình thôi.】
【Dù sao thì, làm bạn mạng lâu như vậy rồi, gặp mặt một lần cũng không quá đáng nhỉ?】
Tôi vừa gửi xong, bên kia bỗng như hoảng, lập tức gọi cuộc gọi thoại đến.
Chúng tôi quen nhau hơn một năm, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động gọi thoại ngoài game.
Dù tôi từng nghe giọng anh ấy qua voice chat game rồi, nhưng lúc này vẫn cảm thấy giọng anh ấy thực sự dễ nghe, kiểu giọng đi làm lồng tiếng cũng được đó!
Tôi chưa kịp bật loa ngoài, thì bạn cùng phòng – Từ Tiểu – lén nghe thấy, cười gian lén lén ghé tới.
Tôi giả vờ mặt lạnh:
"Ý gì cơ?"
Đầu dây bên kia lúng túng:
"Không phải... không phải tôi chỉ muốn làm bạn chơi game đâu, tôi chỉ sợ cậu không muốn gặp tôi."
Ngữ khí ấm ức ấy làm tim tôi mềm nhũn.
"Sao lại không muốn, tụi mình quen nhau hơn năm rồi mà?"
Anh ta lặng thinh một lúc, rồi nói:
"...Là cậu từng nói tôi giống đồ thần kinh, còn quấy rối nữa."
Tôi: "..."
Hình như tôi từng nói vậy thật.
"Ờ thì, hôm đó anh kỳ cục thật, bình thường có thế đâu, ai mà nhận ra nổi? Còn gọi tôi là 'Quả Quả-chan', ngán chết được."
Đối phương cũng không vừa:
"Thế cậu quên nick trong game của mình là gì rồi à?"
Tôi sững người, nhớ ra nick mình đúng thật là... Quả Quả-chan.
...Xấu hổ muốn độn thổ.
Tôi ho nhẹ, chuyển chủ đề:
"Được rồi, cái đó tôi nhầm. Nhưng còn chuyện khác thì sao?"
Anh ấy đáp:
"Bạn cùng phòng của tôi nói, người thích lấy tên kiểu '-chan' thì chắc thích kiểu dễ thương, nên mới khuyên tôi nhắn vậy."
Tôi cạn lời:
"...Bạn cùng phòng anh hại anh rồi. Đừng bôi nhọ thế giới anime của bọn tôi nữa."
Một ngày nữa fan anime lại bị tổn thương.
"Ồ ồ."
Anh ta đáp ngắn gọn.