Giấc Mơ
Chương 1
1
Một đêm trước khi Chung Hoài trở về, ta mơ thấy hắn yêu người khác, vì người đó, hắn cướp của hồi môn của ta, dùng xích sắt trói ta vào nhà củi.
Hắn bế đứa trẻ đang khóc trong lòng ta ném vào bãi tha ma cho chó hoang cắn xé.
Hắn nói: “Vị trí tướng quân phu nhân này vốn dĩ phải là của Thanh Thanh.”
Ta không biết mình đã khóc trong mơ bao lâu, rồi đi vào một vùng sương mù, thấy một lão đạo què chân dẫn một cô gái đi về hướng đông. Trước khi đi, ông ta quay lại nhìn ta, nói với cô gái đó: “A Dao, hãy nhớ lấy nàng.”
Sương mù tan đi, ta nghe thấy bên ngoài tiếng pháo nổ rền vang chúc mừng tân hoàng đăng cơ.
Tân hoàng là một nữ tử.
Tên là A Dao.
2
Khi ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, Thúy Hi đang kéo rèm giường: “Hôm nay tướng quân khải hoàn, phu nhân nhớ nhung trong lòng, tỉnh sớm hơn thường lệ.”
Ta ôm ngực tự an ủi mình, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Ta mặc trang phục lộng lẫy đứng ở cửa phủ chờ đón Chung Hoài, ánh mắt liếc thấy một nha hoàn nhỏ ở góc tường, những người khác đều háo hức chờ được ban thưởng, chỉ có nàng ta là mặt mày bình tĩnh.
“Phu nhân, người đang ngồi cùng tướng quân trên ngựa, có phải là một nữ tử không?” Giọng nói hoảng hốt của Thúy Hi kéo suy nghĩ của ta trở về.
Ta thấy Chung Hoài mặt đầy vẻ yêu thương ôm một nữ tử mặc áo trắng, khi xuống ngựa, nàng ta nũng nịu nói: “Hoài lang, cao quá, ta sợ.”
Chung Hoài liền ôm nàng ta xuống trước mặt mọi người, không nhìn ta lấy một cái mà đi thẳng vào phủ.
Mọi người xung quanh đều có vẻ mặt hóng chuyện, chỉ có nha hoàn nhỏ kia, nàng ta lặng lẽ nhìn ta, trong mắt mang theo vẻ bi thương và đồng cảm.
“Ngươi tên gì?” Ta vẫy tay gọi nàng ta hỏi.
“Nô tỳ A Dao.”
Bàn tay đang giơ lên của ta hơi cứng đờ.
Nữ tử được đưa về, ta bị bỏ rơi và A Dao.
Mọi thứ đều giống hệt như trong mơ.
Chỉ trong chớp mắt, ta đã hiểu ra. Nếu giấc mơ này ám chỉ số phận của ta thì cơ hội duy nhất để ta thay đổi chính là nắm chặt lấy A Dao.
“Ngươi rất biết điều, đến phòng ta hầu hạ đi.” Trước khi đám người hầu theo ta vào phủ, ta đã ra lệnh cho A Dao.
A Dao cung kính cúi người: “Tạ phu nhân đã ban thưởng.”
3
Trong tiệc mừng công tối hôm đó, Chung Hoài đã xin danh phận cho nữ tử hắn mang về.
Nàng ta tên là Tô Thanh, ở Mạc Bắc đã cứu mạng Chung Hoài, Chung Hoài rất biết ơn, biết ơn đến mức để nàng ta mang thai đứa con của mình.
“A Ninh, Thanh Thanh là ân nhân cứu mạng của ta, cũng chính là ân nhân của cả Chung gia, ta muốn để nàng ấy trở thành bình thê để báo đáp ân tình.” Chung Hoài nhìn Tô Thanh đầy tình cảm nhưng lời nói lại là nói với ta.
“Tướng quân say rồi, đến cả thể diện của thánh thượng cũng không màng.” Ta tiếp lời Chung Hoài.
Ta là con gái độc nhất của Tĩnh Viễn hầu, mẫu thân mất sớm, sau khi phụ thân qua đời, thánh thượng vì muốn an ủi ta nên đã ban hôn cho ta và Chung Hoài.
“Nếu tướng quân thực sự muốn báo ân thì sau khi trở về kinh thành nên tìm cho nàng ấy một mối hôn sự tử tế để nàng ấy trở thành chính thất. Giờ đã có thai, làm thiếp cũng không phải là quá thiệt thòi, từ ngoại thất mà được nâng lên làm thiếp, như vậy đã là quá đủ thể diện rồi.”
Tô Thanh nghe vậy thì tủi thân lau nước mắt, Chung Hoài bất đắc dĩ ôm nàng ta vào lòng an ủi.
Ta nhìn cảnh ân ân ái ái của họ, đột nhiên cảm thấy ghê tởm.
Lại nhớ đến cảnh trong mơ, càng thấy chân thực hơn.
Chỉ trong một ngày, Chung Hoài đã hai lần làm mất mặt ta.
Đã như vậy, ta cũng không cần phải ở lại Chung phủ này nữa.
Chỉ là ta muốn hòa ly nhưng lại không có lý do, nếu lấy mơ làm cớ, đừng nói đến việc tông tộc trưởng lão sẽ không đồng ý, e rằng Chung Hoài cũng chưa chắc đã đồng ý.
Ta phải tính toán thật kỹ càng.
4
Khi ta trở về phòng, A Dao đã đợi sẵn.
“Mời phu nhân dùng trà an thần, uống xong là có thể quên hết mọi phiền muộn, ngủ ngon.”
Ta nhận lấy chén trà uống một ngụm: “Ngươi nhìn ra được ta có phiền muộn sao?”
A Dao cười nói: “Đời này phụ nữ sống rất khó khăn, rõ ràng biết phu quân sắp thay lòng đổi dạ, dù không muốn nhưng vẫn phải vì danh tiếng hiền đức mà cười tươi đón người mới vào cửa. Nếu gỡ bỏ lớp hiền huệ bất đắc dĩ này thì có mấy người không phiền muộn chứ?”
A Dao trông chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Nhưng lời nói lại như một lão bà đã trải qua sương gió.
“A Dao, ngươi biết chữ không?”
“Biết vài chữ.”
“Biết tính toán không?”
“Biết chút ít về số học.”
Trước khi đi ngủ, ta đưa cho nàng ấy một cuốn sổ sách: “Ngươi rảnh thì xem thử, nếu ngươi có tài năng, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi trong hậu viện.”
Sáng hôm sau, A Dao đã cầm sổ sách đến: “Nô tỳ đã tra cứu thiên tượng của những năm trước, đối chiếu với mùa màng của những năm này, có thể khẳng định đây là sổ sách giả.”
Quả nhiên, một nha hoàn làm tạp dịch trong hậu viện không thể nào thông thạo những thứ này.
“Được, sau này điền trang và cửa hàng của ta đều do ngươi quản lý.”
“Ngoài ra, ta cần ngươi đi mua một hiệu thuốc, y thuật của lang trung phải tinh thông và phải đảm bảo có thể dùng được cho ta.”
Trong mắt A Dao có chút kích động, nàng ấy vội vàng quỳ xuống: “Phu nhân tin tưởng và trọng dụng, A Dao nhất định sẽ không phụ lòng.”
“Chỉ xin phu nhân nhất định phải kiên trì với suy nghĩ trong lòng, đừng để tình cảm mơ hồ cản trở bước chân.”
Có một khoảnh khắc, ta cảm thấy A Dao thực sự đã nhìn thấy ta trong mơ.
Nàng ta đã nhớ lời của lão đạo què chân.
5
Từ khi Tô Thanh vào Chung phủ, ta chưa từng đi thăm nàng ta, Chung Hoài rất không hài lòng: “Ngươi là chủ mẫu, lẽ ra phải chăm sóc thiếp thất đang mang thai.”
Ta mỉm cười: “Ta sợ sau khi đi thăm nàng ta, có chuyện gì xảy ra cũng đều đổ lên đầu ta.”
Chung Hoài trừng mắt nhìn ta: “Ngươi không đi thăm, nàng ấy cũng chẳng khá hơn được là bao.”
Một tháng nay, Tô Thanh ăn không ngon ngủ không yên, mời cả ngự y trong cung đến xem cũng không khỏi.
“Ta nghe nói ở kinh thành có một hiệu thuốc chữa bệnh cho phụ nữ rất giỏi, chỉ là họ không bao giờ khám cho thiếp thất, xin phu nhân nể tình xưa mà dùng danh nghĩa của mình mời lang trung đến xem.”
Đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng Chung Hoài cũng nói rõ ý định.
Ta không nói hai lời, cầm bút viết thư mời: “Thúy Hỉ, mau đi mời thần y đến đây.”
Chung Hoài không ngờ ta lại dứt khoát như vậy, có chút bối rối: “Ta còn tưởng rằng…”
Ta cười lạnh một tiếng: “Ta là Hạ Chi Ninh, không thèm dùng những thủ đoạn bẩn thỉu đó, huống hồ đứa trẻ vô tội.”
Nói đến đây, lòng ta đau nhói, ta nhớ đến đứa con trong mơ của mình, nó khóc thảm thiết, khóc đến nỗi tim ta như tan nát nhưng ta lại không bảo vệ được nó.
Chung Hoài có chút ngượng ngùng: “A Ninh, cảm ơn nàng, đợi Thanh Thanh sinh con xong, ta sẽ ở bên cạnh nàng.”
“Không cần.” Ta đột nhiên thấy rất phiền, không muốn nhìn thấy hắn dù chỉ một khắc.
Chung Hoài ngây người đứng một bên, vẻ mặt có chút cô đơn.
Ta không để ý đến hắn nữa, sai người đi đón Tô Thanh đến.
6
Bệnh của Tô Thanh, nói cho cùng cũng không phải là bệnh, ta cho người trồng một số loại hoa cỏ giúp tỉnh táo bên ngoài sân của nàng ta, lại cố ý đổi thức ăn của nàng ta thành những nguyên liệu tốt nhất, nguyên liệu tuy tốt nhưng ăn không có vị. Lâu dần, nàng ta ăn không vào ngủ không yên.
Sau khi Tô Thanh uống thuốc ba ngày, cơ thể đã khỏe hơn nhiều, liền làm ầm ĩ đòi Chung Hoài mời lang trung đến khám lại.
Chung Hoài không thể cưỡng lại, đành phải đến tìm ta.
Khi lang trung đến lần nữa, sắc mặt lại rất nghiêm trọng: “Lão phu biết chút ít về số mệnh, cơ thể phu nhân tuy đã khỏe nhưng đứa trẻ này lại khó sinh. Trong viện có người xung khắc với phu nhân, phải tránh xa mới có thể đảm bảo sinh nở thuận lợi.”
Lang trung tính toán xong, người xung khắc với nàng chính là ta.
Tô Thanh vốn đã tin tưởng lang trung vì cơ thể đã khỏe, giờ lại có cơ hội để ép ta rời khỏi Chung phủ, ta tin rằng dù khóc lóc hay treo cổ nhảy sông, nàng ta cũng sẽ có cách khiến Chung Hoài đồng ý.
Quả nhiên, tối hôm đó, Chung Hoài đã đến tìm ta.
7
“A Ninh, là ta có lỗi với nàng.”
“Nhưng Thanh Thanh, dù sao cũng đã cứu mạng ta, nếu rời xa ta, nàng ấy sẽ không thể sống được. Nàng thì khác, nàng có gia thế, một mình nàng cũng có thể sống rất tốt.”
“Chỉ cần nàng đồng ý hòa ly, điều kiện gì ta cũng đáp ứng.”
Tốt lắm, ta chờ đợi, chính là câu nói này.
Ta lảo đảo đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc: “Tướng quân đây là, không cần ta nữa sao? Tướng quân nói nhẹ nhàng như vậy, chỉ sợ sau này nước bọt của người ngoài cũng có thể dìm chết ta.”
Nói xong ta che mặt khóc: “Huống hồ nếu thánh thượng hỏi đến, ta phải nói thế nào?”
Chung Hoài có chút hoảng hốt, hắn sợ ta sẽ chạy vào cung để cáo trạng.
“A Ninh, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng. Trang viên đẹp nhất ngoại ô kinh thành đều cho nàng, Túy Tiên lâu ở phía nam thành, Noãn Phong các ở phía bắc thành cũng đều cho nàng. Chỉ cần nàng thích, những thứ trong kho nàng đều có thể mang đi.”
“Chỉ cần nàng giúp ta việc này, được không?”
8
Cuối cùng ta vừa lau nước mắt vừa ký vào tờ giấy hòa ly: “Tướng quân, tình cảm bao năm qua, ta vì tướng quân mới đồng ý.”
Nói xong ta đau đớn tuyệt vọng lên xe ngựa.
Để Thúy Hỉ và A Dao chỉ huy mọi người, dọn sạch những báu vật trong kho của Chung phủ.
Lần hòa ly này, Chung Hoài gần như chỉ có được Tô Thanh.
Còn ta, đã có được gần hết gia sản của hắn.
Ta ngồi trong xe ngựa, nghe Tô Thanh ở bên ngoài nhảy nhót, mắng ta: “Hạ Chi Ninh, đồ sao chổi, ngươi định vơ vét sạch Chung gia không chừa lại gì sao? Ngươi còn biết xấu hổ không?”
“Ta sẽ nói cho tất cả mọi người biết, ngươi chính là tai họa, là sao chổi.”
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, không dễ dàng gì mới nắm được Chung Hoài nhưng sự giàu sang mà nàng ta mong ngóng bấy lâu nay lại bị ta cướp mất trong chớp mắt.
Ta ngồi trong xe ngựa nghe mà thấy sướng vô cùng.
Danh tiếng là cái quái gì? Không nhìn thấy cũng không nắm bắt được, nếu ta để tâm đến thứ đó thì cuộc sống này chẳng phải sẽ quá vô vị rồi sao.