Giấc Mộng Góa Phụ Tan Vỡ - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:00:33
8
Biến cố cũng xảy đúng lúc .
Cánh tay ôm càng lúc càng siết chặt, siết đến mức thấy đau.
Ta định mở miệng, thấy Mộ Phong ghé sát tai nhỏ: "Đừng lên tiếng, theo dõi chúng !"
Phía vang lên tiếng xé gió, Mộ Phong vung roi ngựa, vặn tránh một mũi tên bay tới.
"Có thích khách!" Ta kinh hô, "Nhà thuê thích khách theo năm , mà lắm thế!"
"Giàu sang mê hoặc lòng , hoàng quyền lay động nhân tâm!"
Mộ Phong ấn sát lưng ngựa, nhanh chóng vung roi.
, ngựa ở trường săn là con tuấn mã bảo bối mà vẫn thường cưỡi, còn chở theo hai , thể chạy nhanh bằng thích khách .
Tiếng động phía càng lúc càng gần, một mũi tên xé gió lao đến, cắm phập m.ô.n.g ngựa.
Mộ Phong ôm nhảy xuống ngựa.
Rất nhanh, thích khách áo đen bao vây tứ phía.
Ta nghiến răng: "Chàng võ công, chỉ là gánh nặng, bỏ mà chạy !"
Dù hai cũng chắc chắn thoát , chạy một còn hơn là c.h.ế.t cả đôi.
Mộ Phong rút kiếm bên hông, chắn : "Đừng lời vô ích, tìm cơ hội trốn !"
Nói xong, dứt khoát cầm kiếm xông lên giao chiến với thích khách.
Chiêu thức mỗi chiêu mỗi thức đều vô cùng sắc bén, thích khách đơn lẻ chắc chắn đối thủ của , nhưng đối phương đông thế mạnh, giằng co một hồi, Mộ Phong dần dần rơi thế hạ phong.
Ta sốt ruột dậm chân.
Đây chính là phiếu cơm dài hạn của đó! Chàng mà c.h.ế.t là toi đời!
Liếc mắt thấy xa một khúc gỗ to cỡ cổ tay, vội vàng vớ lấy xông lên.
"Bà đây liều mạng với tụi bây!!"
Vừa đánh chạy, vô cùng chật vật.
Thấy sắp chạy đến một thác nước nhỏ, mắt sáng lên, cơ hội sống đến đây!
"Vương gia, dồn chúng về phía !"
Mộ Phong tuy hiểu nhưng vẫn theo, một chiêu kiếm hoa lệ, bức lui thích khách ba mét.
Ta chớp thời cơ, một cước đạp Mộ Phong xuống vực sâu.
Mộ Phong: ???
Giữa trung còn vọng tiếng kêu xé lòng của Mộ Phong: "Ta bơi..."
9
Ta bám sát Mộ Phong, nhảy xuống theo, lặn xuống đáy vực vớt Mộ Phong đang vùng vẫy tứ tung.
Ồ, sắp nghẹt thở đến nơi .
Ta hôn lên môi , truyền cho một , lúc mới an tĩnh , mặc dìu theo dòng nước trôi xuống.
Thỉnh thoảng đưa lên mặt nước hít thở, trôi nửa đường, mới tìm cơ hội lên bờ, sâu khu rừng rậm rạp kín đáo hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giac-mong-goa-phu-tan-vo/chuong-4.html.]
Ta càng lúc càng chậm, đến khi ngã khuỵu xuống, mới phát hiện vết thương lưng .
Đám thích khách thấy truy kích vô vọng, liên tục b.ắ.n tên.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta lao chắn Mộ Phong, một mũi tên sượt qua lưng . Dù trúng đích, nhưng nó vẫn để một vết thương dài rớm m.á.u lưng.
Lần đầu tiên thấy Mộ Phong hoảng hốt mặt .
Mặt căng thẳng xé vội áo ngoài, băng bó vết thương cho , miệng ngừng trách móc.
"Nàng giở trò lì lợm nữa , thương sớm!"
Ta giữ tay , tựa lòng , yếu ớt đáp.
"Vương gia..."
Hắn im lặng, bàn tay đang giữ tay khẽ run.
"Ta đây."
Ta hé môi, giọng mơ hồ.
"Xin , đầu gặp mặt, bán tín vật tặng , ... tha thứ cho ..."
Hắn ôm chặt hơn: "Đừng những lời ."
Ta gượng : "Bây giờ , sợ..."
Vòng tay càng siết chặt, giọng cũng lộ vẻ lo lắng.
"Ta tha thứ cho nàng, nàng sẽ , sẽ đưa nàng sống sót trở về!"
"Thật ?"
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"
Ta bật dậy, vỗ tay cái bốp, mắt sáng rỡ: "Chàng đó nha, chuyện cũ bỏ qua hết nha!"
Mộ Phong ngây , há hốc mồm!
Ta giải thích: "Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà, chảy chút m.á.u thôi, ."
Hắn câm lặng hồi lâu.
Im lặng một lúc lâu, mới thở dài thườn thượt: "Sau , nàng đừng dọa như nữa."
10
Nửa đêm, sốt cao.
Mở mắt , cảm thấy lý trí đang dần tan biến.
Ánh trăng như nước, nóng hầm hập, lồm cồm bò dậy, lảo đảo bò lên Mộ Phong, mắt long lanh chằm chằm mặt : "Chàng trai thật đó."
Cái mũi , cái miệng , đúng là mọc trúng tim luôn.
Từ khi gặp , vẫn luôn tiếc nuối, trai thế , mọc ở thời cổ đại chứ?
Nếu mà gì đó với , chẳng là... với tổ tông...
Nghĩ thôi thấy đầu óc rối tung cả lên, dám nửa phần tà niệm với .
, suýt chút nữa là toi mạng ở cổ đại . Suýt chút nữa là c.h.ế.t mà vẫn về , còn giữ gìn cái gì nữa chứ?
Mỹ sắc mắt, trêu ghẹo một phen, chẳng uổng phí ?