Giấc Mộng Ngọt Ngào
Chương 4
“Cháu cũng thấy sau này mình sẽ trở nên rất tốt.”
Tôi mỉm cười.
Nhưng hốc mắt cũng dần đỏ hoe.
Sau này của tôi, nhất định sẽ trở nên rất tốt, rất tốt.
21.
Tôi và Tống Nhã có ngoại hình rất giống nhau.
Kiếp trước khi đi theo Phương Hướng Nam, tôi cũng phần nào hiểu được sở thích của ông ta.
Mà việc Phương Hướng Nam muốn điều tra tôi cũng rất đơn giản.
Một cô gái được bà lão bán khoai lang nhặt về.
Không có bất kỳ lý lịch nào, cũng không có bất kỳ năng lực gì, chơi bời cùng một đám xã hội đen.
Nhưng lại ham hư vinh, việc thường làm nhất là lấy lòng những học sinh nhà giàu như Tống Nhã, Chung Tử Mặc.
Bán khoai lang không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cô ta lại tiết kiệm từng đồng để đi theo dõi hành tung của Phương Hướng Nam, sau đó tự cho rằng khéo léo tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ.
Một cô gái nhỏ như vậy là dễ sai khiến nhất.
Vì vậy, khi Phương Hướng Nam tận mắt nhìn thấy tôi đâm dao bấm vào cơ thể ông ta, ánh mắt không tin nổi của ông ta đã khiến tôi vô cùng sung sướng.
“Loại người như ông nên xuống địa ngục.”
Tôi thì thầm bên tai Phương Hướng Nam, nụ cười gần như điên cuồng: “Ông yên tâm, dù xuống địa ngục tôi cũng sẽ không buông tha cho ông.”
Tôi cẩn thận lau sạch vết máu trên con dao.
Rồi trước khi cảnh sát đến, dứt khoát kết thúc cuộc đời mình.
Đối với tôi, cái chết là sự khởi đầu.
Nhưng trước khi tầm nhìn dần mờ đi, tôi lờ mờ nhìn thấy dì Trương hớt ha hớt hả chạy về phía tôi.
Thần sắc trên khuôn mặt dì ấy chuyển sang tuyệt vọng và suy sụp.
Vì vậy, tôi cố gắng nở một nụ cười với dì ấy.
Con sẽ cứu dì, bằng mọi giá.
22.
Lần thứ hai mở mắt nhìn thấy ngôi trường quen thuộc, tâm trạng tôi đã trở nên bình tĩnh.
Tôi kiên nhẫn đi theo quỹ đạo kiếp trước để tiếp cận Tống Nhã và Chung Tử Mặc.
Tôi không chủ động ra tay giết Phương Hướng Nam, dù những hành động đó đã được tôi diễn tập trong đầu hàng nghìn lần.
Có lẽ vì tôi không muốn Tống Nhã phải đau khổ.
Có lẽ cũng vì tôi muốn ở bên Tống Nhã thêm một thời gian.
Tôi nói với Chung Tử Mặc rằng Phương Hướng Nam sẽ gây bất lợi cho Tống Nhã.
Tôi nói cho anh ta biết Phương Hướng Nam đã sát hại bao nhiêu người, và bằng chứng nằm ở đâu.
Tất cả những điều này đều là thông tin tôi từng thu thập được từ bên cạnh Phương Hướng Nam, sau đó ghép nối thành sự thật.
Tôi sẽ cứu Tống Nhã, bằng mọi giá.
Đây không phải là lời nói cường điệu, mà là sự thật.
Khi con dao đâm vào cơ thể tôi, cảm giác đau đớn quen thuộc khiến tôi nhớ lại nhiều thứ.
Ví dụ như đây không phải lần đầu tiên tôi tự sát.
Ví dụ như đây không phải lần đầu tiên tôi cố gắng cứu Tống Nhã.
Ví dụ như đây không phải lần đầu tiên dì Trương ngăn cản tôi đi cứu Tống Nhã.
Sau khi phát hiện ra sự thật, tôi đã được tái sinh rất nhiều lần.
Nhưng mỗi lần đều thất bại.
Nếu có điều gì khác biệt, có lẽ là ở lần tái sinh này, Tống Nhã 16 tuổi đã gọi tôi là một con nhím.
Còn trong hàng nghìn lần trước đây, cuối cùng Tống Nhã cũng tin rằng tôi là con gái của cô ấy.
Chỉ có lần đó, Tống Nhã đến cuối cùng cũng không tin tôi.
Và khuôn mặt chưa từng nhìn rõ kia cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Gương mặt đầy sẹo, không thể nhìn ra hình dạng ban đầu, nhưng ánh mắt lại dịu dàng một cách kỳ lạ.
Dì ấy như phát điên, giết chết Phương Hướng Nam, sau đó quay đầu nhìn về nơi tôi tan biến, từng chữ từng câu:
“Đó là con gái của tôi.”
23.
Ngày 24 tháng 2, sinh nhật Tống Nhã.
Tôi ở trong nhà trọ cả ngày, lặng lẽ chờ đến 3 giờ chiều.
Phương Hướng Nam sẽ đi đón Tống Nhã.
5 giờ chiều.
Chung Tử Mặc nhắn tin cho tôi.
Anh ta nói với tôi rằng Tống Nhã đã được cứu.
Và Phương Hướng Nam cũng bị cảnh sát mà anh ta dẫn đi bắt giữ.
Tên khốn này sẽ dành cả đời trong tù.
Tôi dặn Chung Tử Mặc chăm sóc tốt Tống Nhã.
Nếu có thể, đừng để mẹ Tống Nhã tiếp cận Tống Nhã nữa.
Chung Tử Mặc đồng ý.
7 giờ tối, dì Trương lảo đảo trở về nhà trọ.
Dì ấy nhìn tôi hoảng hốt, há hốc miệng nhưng không nói được lời nào, cuối cùng òa khóc nức nở.
“Dì đã tìm thấy con gái của dì chưa?”
Tôi nói trước mặt dì ấy, nụ cười trên môi bất đắc dĩ: “Cô ấy thật là không nghe lời. Sau này gặp được cháu nhất định sẽ giúp dì dạy dỗ cô ấy thật tốt.”
“Nam Nam, Nam Nmn…”
Dì Trương đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi.
Dì ấy dùng khá nhiều sức, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn gì cả.
“Thật ra cháu chẳng hiểu gì về mẹ cháu cả.”
Tôi đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay dì ấy, giọng điệu an ủi: “Cháu không biết mẹ thích ăn khoai nướng, cũng không biết mẹ hay uống nước khi lo lắng, càng không biết mẹ khi còn trẻ lại lợi hại như vậy.”
“À đúng rồi, cháu còn không biết mẹ là một người đặc biệt tàn nhẫn với bản thân.”
“Nhưng may mắn thay, giờ cháu đã biết tất cả rồi!”
Giọng tôi nhẹ nhàng, cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi.
“Nhưng thực ra mẹ cháu cũng không hiểu cháu. Ví dụ như mẹ không biết rằng con gái của mẹ tuy không thông minh như mẹ, nhưng lại thừa hưởng tính cách tàn nhẫn với bản thân như mẹ.”
Tôi mỉm cười.
Nhưng nước mắt vẫn làm nhòe đi tầm nhìn của tôi.
Dì Trương, hay nói đúng hơn là Tống Nhã 57 tuổi, người từng giết người và đi tù, đã khóc nức nở không thành tiếng.
“Khuôn mặt của dì giờ đây cũng khá đặc biệt.” Tôi giả vờ nói đùa, “Trước đây cháu hận dì đến mức nhớ từng nốt ruồi trên người dì, giờ nhìn thấy dì vậy mà lại không nhận ra.”
“Dì khóc cái gì chứ, cháu đã ở bên dì lâu như vậy rồi, dì còn chưa nhìn chán à!”
Tống Nhã dường như nhận thức được điều gì đó.
Dì ấy đưa tay muốn che miệng tôi, nhưng bị tôi ngăn lại.
Tôi nắm lấy tay dì ấy và áp vào má mình: “Tống Nhã, mẹ thực sự không biết đặt tên. Nếu mẹ thực sự không muốn con nhận ra mẹ, mẹ hãy lấy một họ khác, sao phải gọi là dì Trương?”
“Mẹ sợ con không nhớ dì Trương ở nhà bên cạnh hồi nhỏ à?”
Tống Nhã đã chuyển nhà nhiều lần cùng tôi.
Nhưng tôi chỉ nhớ một gia đình có người hàng xóm rất tốt bụng.
Khi tôi bị Tống Nhã đánh mắng, chỉ có người đó ra mặt ngăn cản Tống Nhã.
Dì ấy sẽ lén lút nhét cho tôi một ít đồ ăn, dặn tôi không được nói với Tống Nhã.
Dì ấy họ Trương, bảo tôi gọi mình là dì Trương.
Lúc đó, tôi vô số lần mơ ước dì Trương có thể trở thành mẹ của tôi.
Nhưng tôi không ngờ Tống Nhã lại biết chuyện này.
“Lúc nhỏ, ngay cả trong mơ, con còn mơ ước muốn dì Trương làm mẹ.”
Tôi sững người, sau đó cười rất khoa trương.
Khoa trương đến mức nước mắt chảy dọc theo mu bàn tay Tống Nhã.
“Chuyện lâu như vậy mà mẹ vẫn còn nhớ, đúng là thù dai mà.”
Tống Nhã không nói tiếp.
Bà ấy chỉ ôm tôi, khóc như một đứa trẻ.
“Có gì mà phải khóc?” Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng bà ấy, “Không phải con đã nói rồi sao, sau này con sẽ ngày càng tốt hơn.”
“Nhưng mẹ chỉ cần con, mẹ chỉ cần con thôi!”
Tống Nhã đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc.
Bà ấy lặp đi lặp lại câu nói này liên tục.
“Nhưng Tống Nhã 16 tuổi không cần con.”
“Cuộc đời của cô ấy còn chưa bắt đầu, cô ấy có một tương lai tươi sáng nhất, cuộc sống của cô ấy không nên kết thúc trong con hẻm đó.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tống Nhã 16 tuổi, lúc này không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đang đứng ở cửa.
Cô ấy nhìn tôi một cách bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng và bao dung.
Tôi mỉm cười với cô ấy.
Mặc dù tôi biết rằng khuôn mặt đầy nước mắt của tôi lúc này nhất định rất xấu xí.
Nhưng dù sao thì mẹ nào cũng không chê con gái mình xấu mà!
Tôi ghé sát vào tai Tống Nhã 57 tuổi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Mẹ ơi, con đã ở bên mẹ lâu như vậy rồi, mẹ hãy rộng lượng một chút, trả lại một đứa con tốt hơn cho Tống Nhã 16 tuổi nhé.”
— — Xin chào, Tống Nhã 16 tuổi.
— — Tạm biệt, Tống Nhã 57 tuổi.
24.
“Bây giờ em cảm thấy thế nào?”
Lần thứ hai mở mắt, xung quanh là một màu ấm áp quen thuộc.
Tôi tỉnh dậy từ chiếc ghế thư giãn, mỉm cười với bác sĩ tâm lý trước mặt: “Khá tốt.”
“Bác sĩ, lần này tôi đã thành công cứu được mẹ rồi.”
“Làm rất tốt.”
Bác sĩ tâm lý cũng cười theo.
“Nhưng điều đáng tiếc duy nhất là tôi chỉ nhớ khuôn mặt của mẹ lúc 16 tuổi. Tôi không biết mẹ tôi 57 tuổi nên trông như thế nào, vì vậy trong mơ mặt của mẹ đã bị biến dạng.”
Giọng tôi bất lực: “Nếu mẹ tôi biết được, chắc chắn bà sẽ mắng chết tôi.”
“Vậy ngày mai em còn đi gặp mẹ không?”
“Tất nhiên là có rồi.”
Vì vậy, khi tôi đi gặp Tống Nhã, tôi đã nói đùa về giấc mơ này với bà ấy.
Nhưng Tống Nhã không hề tức giận, cũng không mắng tôi.
Vì bà ấy đã chết.
Tống Nhã qua đời vào đêm sinh nhật 20 tuổi của tôi.
“Chắc chắn mẹ sẽ tức giận.” Tôi cẩn thận lau chùi bia mộ của Tống Nhã, lẩm bẩm: “Nếu mẹ tức giận, hãy nói cho con một tiếng ở trong mơ nhé? Mẹ, lúc còn sống mẹ đối xử với con tệ bạc, lúc chết cũng không thương con, thậm chí không về thăm con.”
Nhưng chính người phụ nữ này, cuối cùng đã đứng trước mặt tôi với con dao làm bếp.
Ngay cả câu nói cuối cùng trước khi chết cũng là bảo tôi cút đi.
“Mẹ nói nếu mẹ thực sự ghét con, tại sao còn phải chặn trước mặt con, để con chết không phải tốt hơn sao?”
Tôi chế giễu Tống Nhã.
Nhưng càng cười, nước mắt càng không tự chủ rơi xuống.
“Tất nhiên, con nghĩ đây là cách mẹ trả thù con, nếu không con cũng không bị mẹ hại vào tù, còn mắc bệnh trầm cảm.”
“Tống Nhã, mẹ thật là tàn nhẫn!”
“Tống Nhã.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bia mộ, liên tục gọi “Tống Nhã” như để trút giận.
Nhưng lần này, dù tôi có ác ý muốn chống đối Tống Nhã đến đâu, bà ấy cũng không thể cầm dép đánh tôi nữa.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể vừa khóc vừa cười:
“Mẹ ơi.”
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.”
25.
Con dao làm bếp của Tống Nhã bị tên sát nhân biến thái cướp mất.
Tôi bất lực nhìn thấy Tống Nhã bị đâm tám nhát.
Nhưng đến cuối cùng, bà ấy vẫn ôm chặt lấy chân người đàn ông đó, giọng khàn khàn bảo tôi cút đi.
Tôi cút đi.
Tôi biết Tống Nhã muốn tôi sống sót.
Vì vậy, tôi thực sự đã sống sót.
Khi tôi chôn cất Tống Nhã, tôi không khóc.
Mọi người đều chửi tôi là đồ máu lạnh, là người có trái tim sắt đá, không xứng đáng làm con gái bà.
Trong đám tang của Tống Nhã, tôi gặp Chung Tử Mặc.
Ông ta mang theo một cuốn album ảnh.
Cuốn album ảnh toàn là hình ảnh Tống Nhã năm mười sáu tuổi và những người bạn của cô ấy.
Ông ta kể cho tôi nghe về cách tôi được sinh ra.
“Lúc đó tôi đã tìm thấy Nhã Nhã. Tôi đưa Nhã Nhã đi báo cảnh sát, Phương Nam cũng vào tù, cả đời không thể ra ngoài.”
Chung Tử Mặc nhìn tôi với ánh mắt phức tạp: “Sau đó, tôi đưa Nhã Nhã đến bệnh viện, tôi không ngừng khuyên cô ấy bỏ đứa bé đi.”
“Nhưng đến phút cuối, Nhã Nhã đã từ chối.”
“Cô ấy nói, cô ấy cảm nhận được con đang đạp.”
Tôi lắng nghe Chung Tử Mặc kể lại rất nhiều chi tiết.
Nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng, lạnh lùng đáp một tiếng “Ồ”.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của Chung Tử Mặc nhìn tôi tràn đầy thất vọng.
Trước khi đi, ông ta nói câu cuối cùng: “Cô ấy không phải là một người mẹ tốt, nhưng chắc chắn là một người mẹ có tư cách.”
Tôi biết.
Vì vậy, tôi đã mài dao trong vài ngày.
Sau đó, khi kẻ sát nhân đang cố gắng trốn án tử hình bằng cách giả làm bệnh nhân tâm thần, tôi lao về phía hắn như một kẻ điên và đâm hắn tám nhát.
Ngày hôm đó, tôi khoác lên mình bộ quần áo đẹp nhất, trang điểm kỹ lưỡng như thể đang đi dự một buổi hẹn hò mà tôi đã mong chờ từ lâu.
Kiểu trang điểm như vậy là điều mà Tống Nhã không thích nhất.
Nhưng tôi cố ý muốn chọc tức bà ấy.
Nắm chặt con dao trong tay, tôi nói với tất cả mọi người, từng chữ một:
“Đó là mẹ tôi.”
26.
Tôi đã có vô số giấc mơ.
Trong mơ, tôi đã trải qua hàng ngàn lần nỗ lực, cuối cùng cũng cứu được Tống Nhã.
Nhưng mơ và thực tế là hai thứ hoàn toàn trái ngược nhau.
Tôi nhớ Tống Nhã năm 16 tuổi, nhớ Tống Nhã năm 37 tuổi, nhưng tôi không biết Tống Nhã năm 57 tuổi sẽ trông như thế nào.
Vì vậy, trong mơ, Tống Nhã năm 57 tuổi biến thành dì Trương.
Nhưng Tống Nhã là mẹ tôi.
Bà ấy sẽ mãi mãi là mẹ của tôi.
(Hết)