Giấc Mộng Tan Vỡ
Chương 6
Khi ta lại nhìn thấy hoàng đế ở sảnh ngoài Cung Phượng Nghi, liền tự ý thức được là mình lại đang nằm mơ.
Ta mơ thấy hài nhi đáng thương bị sá/t hại của mình.
Hoàng đế đứng ngoài cung, đón lấy đứa bé từ tay bà đỡ, bình thản căn dặn cung nữ chăm sóc cho ta rồi vội vàng rời đi.
Ta theo hắn đi gặp quý phi, nhìn họ tráo đổi hai đứa bé, xem bọn họ cùng nhau lập mưu, thật vô cùng ăn ý.
Ngày thứ hai, ta trơ mắt nhìn hài nhi dần dần tắt thở trong tay hoàng đế.
Nỗi hận thù mãnh liệt lại bùng lên trong mắt ta.
Ta biết, ta đang được nhìn thấy toàn bộ sự việc mà những lần trước chưa được thấy qua.
Khi tỉnh dậy, ta lại có thể tiếp tục báo thù cho hài tử của mình.
Ta sẽ không để hoàng đế chết.
Ta sẽ để linh hồn của hắn một khắc cũng không ngừng luân hãm, sống trong đau đớn đến khi chết.
Ta sẽ khiến hắn đau khổ gấp mười lần!
Ta gắt gao nhìn chằm chằm hoàng đế, chờ chính mình tỉnh lại.
Nhưng lần này nó lại không thành công.
Ta chưa tỉnh dậy, nhưng lại nhìn thấy linh hồn của đứa bé trong tay hoàng đế.
Linh hồn nó lơ lửng rồi bay lên không trung.
Đưa bé cứ mở rồi lại nhắm mắt, để lại cho ta một nụ cười rồi quay người rời đi!
“Hài tử!” Ta bất giác kêu lên, lập tức đi theo.
Không biết đứa bé đã đi được bao xa cho đến khi đến sân một ngôi nhà và lao mình vào một gian phòng.
Những người có khuôn mặt mơ hồ đang đợi bên ngoài phòng sinh, cùng ta cùng một chỗ lắng nghe tiếng khóc của đứa bé bên trong.
“Sinh rồi, sinh rồi, là một đứa bé mập mạp!”
Người đàn ông có lẽ là cha của đứa trẻ vui mừng đến mức lao vào phòng sinh ôm lấy hài tử, lại lau mồ hôi cho vợ mình và nói những lời ân ái.
Ta nhìn chằm chằm đứa bé với đôi mắt nhắm nghiền mà không thể rời đi.
…
Đó là hài tử của ta.
Nó đã được tái sinh và có một cặp phụ mẫu khác.
Sau đó lớn lên khỏe mạnh.
Trở thành một thiếu niên lang, ngọc thụ lâm phong.
Một hôm, mẫu thân của nó mỉm cười nói: “Mẫu thân đã vì con nghị thân với trưởng nữ của nhà hàng xóm bên cạnh, sau này hãy đối xử tốt với con bé, phu thê hòa hợp.”
Chàng trai đỏ mặt đáp ứng.
Thằng bé sắp lập gia đình.
Ta cũng đi theo đến cùng.
Cuối cùng khi tỉnh dậy, nước mắt ta đã ướt đẫm đệm chăn từ lúc nào không hay.
Cung nữ và thái y đang lượn lờ xung quanh ta.
Nhìn thấy ta tỉnh lại, mọi người không hẹn mà đều thở phào nhẹ nhõm.
Ta ngơ ngác chạm vào mặt mình.
Hài tử không còn thích ta nữa, nó đã trở thành con của người khác.
Có phụ mẫu khác và sống hạnh phúc dưới sự chăm sóc của họ.
Ta tự hỏi mình, có thấy tức giận hay không?
Hài tử đã phản bội ta, ta trả thù cho nó, nhưng nó lại phản bội ta.
Tâm trí ta tràn ngập những suy nghĩ như vậy.
Lẽ ra ta phải nổi cơn thịnh nộ vì căm ghét, thậm chí muốn giết một ai đó.
Nhưng ta lại chỉ không thể ngừng khóc.
Chắc ta điên rồi, ta cảm thấy tức giận, những khóe miệng lại mỉm cười.
Có gì mà cười chứ!
“Mình điên thật rồi!” Ta thận trọng thì thầm với chính mình.
“Muội bị bệnh.” Có người thản nhiên trả lời.
Ta nhìn lên và thấy ca ca, người đã luôn bảo vệ ta.
Lần đầu tiên trong những năm này, ta nhìn thấy mái tóc đã lấm tấm bạc của huynh ấy, thần sắc rã rời, đầy mệt mỏi.
……
Ca ca nhìn ta mỉm cười: “Muội sẽ khá hơn thôi, tiểu muội.”
Huynh ấy nói, ta nên sống thật tốt, thân là chủ tử lớn nhất trong cung, ta nên thoải mái hưởng thụ quyền lực của mình, tùy ý tiêu sái cả đời.
Huynh ấy nhìn ta rồi miêu tả một nhân sinh mới.
Tốt đẹp như vậy, sáng sủa như vậy.
Ta cũng muốn đưa tay bắt lấy.
( Hết)