Giai Sơ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 09:06:21
Tôi cúi thấp đầu.
Bỗng thấy bản thân thật buồn .
Khóe môi kéo lên một nụ gượng gạo, viện cớ dạo quanh một chút.
Lặng lẽ lẩn tránh khỏi khung cảnh thân mật giữa họ.
Nửa đêm.
Pháo hoa rực rỡ nổ tung bên bờ sông.
Tôi siết chặt chiếc khăn choàng vai, ánh mắt xa xăm.
Bên tai là tiếng trầm trồ của đám đông.
“Trời ơi! Pháo hoa quá! Anh Hứa thật sự coi trọng cô Lâm đó!”
“Tất nhiên , trai tài gái sắc, quá là xứng đôi!”
Nỗi chua xót còn kịp lan khắp lòng.
Đôi mắt bỗng dừng ở một điểm.
Dưới bầu trời đêm đen như mực.
Trên màn hình điện tử của tòa nhà bên sông, hiện lên hình ảnh chiếc bánh sinh nhật, cùng từng hàng trái tim lung linh.
Tim bất giác đập lệch một nhịp.
Thì vẫn nhớ ?
Máu trong như bốc cháy, sôi lên từng đợt.
Không suy nghĩ gì nữa.
Cơ thể còn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, vén váy, chạy về phía Hứa Tri Duyện.
Gió lùa tóc , tung bay.
Ký ức…
Không hẹn mà tràn về.
“Hứa Tri Duyện! Anh đã hứa với em mà! Trước khi em 23 tuổi, bạn gái!”
Anh bất lực mà đầy cưng chiều:
“Được.”
Tôi đà làm tới:
“Vậy sinh nhật em, tổ chức cho em một buổi tiệc siêu lãng mạn, siêu hoành tráng!”
“Được.”
Tôi toe toét , móc ngoéo tay , nghiêng đầu cẩn thận hỏi:
“Đến hôm đó, nếu em ước gì… đều đồng ý, ?”
Anh vẫn :
“Được.”
Năm đó, đã tự tay dệt nên một giấc mộng cho .
Còn hôm nay, cũng chính tay …
Đập tan giấc mộng đó.
Nực .
Đó là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu khi thấy Hứa Tri Duyện ôm lấy Lâm Thi Sơ và hôn cô .
Đến nước , còn đang tự làm bản thân bẽ mặt vì điều gì nữa?
Xung quanh ồn ào, tiếng hò hét ngừng vang lên.
Tôi bật chua chát, từng bước từng bước lùi .
Một lát , điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ Hứa Tri Duyện.
Anh :
【A Sơ, sinh nhật vui vẻ.】
【Em đang ở ? Chúng nên về nhà .】
Tôi đáp :
【Chú nhỏ, chúc mừng đính hôn.】
【Anh ở bên thím nhỏ , em đã về nhà .】
6
Tâm trạng chán nản , khi về đến cửa nhà thấy hai bóng lộng lẫy , lập tức tan biến sạch sẽ.
Khóe môi giật giật.
Nếu thể…
Tôi thật sự quen biết hai một chút nào.
Dường như Tống Tầm và Phó Tinh Du đã đoán sẽ nghĩ gì.
Chỉ thấy hai họ cùng lúc một cách vô cùng điệu nghệ.
Tống Tầm mặc váy đen, nở nụ lạnh lẽo:
“Khóc xong ?”
Phó Tinh Du tuy cũng mặc đồ chỉnh tề, nhưng cái khí chất trêu hoa ghẹo nguyệt vẫn chẳng giấu .
Anh huýt sáo một tiếng y như lưu manh từ đằng xa.
Sau đó bật ha hả:
“Chị Tầm, em thắng cược nhé. Em mà, đồ nhát gan như cô buồn quá chắc chắn sẽ về nhà thêm một trận nữa.”
Tôi chửi thầm một tiếng.
Ai nhát gan hả?!
Tôi xắn tay áo, chống nạnh, hùng hổ bước ba bước đến mặt .
Ngẩng đầu trừng mắt giận dữ:
“Phó Tinh Du! Đêm hôm về nhà ngủ, còn chạy theo chị tới đây làm ma hù dọa gì hả?!”
“Bốp!”
Chị vung tay tát thẳng trán một cái.
“Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Tôi xoa trán, rên rỉ đầy ấm ức:
“Chị ơi!”
Không biết Phó Tinh Du đang giả vờ mèo chuột .
khi thấy thật sự rơm rớm nước mắt, thu vẻ cợt nhả, trở nên nghiêm túc hơn.
Anh bước lên một bước, mạnh mẽ gỡ tay đang ôm trán .
Đầu ngón tay áp khóe mắt , cau mày khó chịu mà lau giọt nước mắt còn sót .
“ là đồ ngốc.”
Chị lạnh lùng phụ họa:
“ là ngốc thật.”
“!?”
Mắt mở to hơn nữa.
“Được Tống Giai Sơ, đừng lề mề nữa.”
“Ban đầu định để em tự về.”
“ để đề phòng bất trắc, chị đành đích thân đến bắt em.”
“Thời gian của chị quý giá, cho em mười phút, mau nhà thu dọn đồ dùng cần thiết.”
“Chị và Tinh Du đợi ngoài cổng, trễ một giây, bọn chị ngay. Em cứ ở đây mà tiếp tục làm con bé chà đạp .”
Tống Tầm một cách tàn độc, chuyện thì nhắm thẳng chỗ đau của khác mà đâm.
Còn Phó Tinh Du thì bên xem kịch.
Tôi hận lắm!
khổ nỗi, thân cô thế yếu.
Một cái bóng đèn năm mươi triệu watt so với “kẻ trung thành” của chị …
Tôi chọn theo phe chị vẫn hơn.
Năm phút .
Quản gia lưng , sướt mướt.
“Tiểu thư ơi, nỡ lòng nào bỏ thế ?”
“Hay là ông cùng luôn nhé?”
Quản gia im lặng hai giây, càng to hơn:
“ cũng nỡ rời xa chủ mà!”
“Người thế , biết ăn với chủ đây?!”
Tôi suy nghĩ một chút, ngẫm ngợi đáp:
“Vậy thì cứ …”
“Rằng chết .”
Quản gia: “?!!?”
Tôi tiếp nốt phần :
“Tâm chết thì còn gì đau hơn.
“Đừng lo.
“Đừng nhớ.
“Chúc hạnh phúc.
“Nhất định truyền đạt lời chúc của đến cho đấy nhé!”
Quản gia lau nước mắt tạm biệt :
“Tiểu thư, yên tâm, nhất định sẽ làm !”
7
Trong xe.
Phó Tinh Du ghế lái, kéo lỏng cà vạt, gương chiếu hậu gọi đang nhắm mắt giả vờ ngủ lưng.
“Chị .”
Khóe môi Tống Tầm khẽ nhếch:
“Chưa theo đuổi em gái thì đừng gọi thân mật .”
Phó Tinh Du bật nhẹ, ngoan ngoãn đổi cách xưng hô:
“Chị Tầm, chị xem… liệu tụi lộ ?”
Tống Tầm bật khẽ.
Cô dường như vẫn quen với việc: thiếu gia nhà họ Phó nổi tiếng khét tiếng ở Cảng Thành, kẻ đồn là tàn nhẫn máu lạnh…
Vậy mà lời cô như ?
Cô trả lời, ngược hỏi :
“Phó thiếu, là hồ ly ngàn năm mà, chừng năm vẫn dỗ con ngốc nhà ?”
Phó Tinh Du khựng một chút.
Anh ngả , đôi mắt đen như mực khẽ lay động, khổ.
“Dỗ ? Hứa Tri Duyện đã dỗ cô suốt bao nhiêu năm, làm so .”
Tống Tầm mở mắt , ánh mang theo sự dò xét.
“Thế nên?”
Phó Tinh Du nhếch môi, giọng lười biếng:
“Dù so , vẫn thể giành, thể cướp mà.”
“Hứa Tri Duyện lo lo , nghĩ ngợi quá nhiều. Tôi chỉ cần dùng chút thủ đoạn thôi là đủ khiến rối loạn.”
Tống Tầm thật trợn trắng mắt.
nghĩ đến chuyện gần đây việc làm ăn còn cần nhà họ Phó hỗ trợ, đành nhịn xuống.
“Vậy nên, việc để Thi Sơ và Hứa Tri Duyện diễn vở kịch đính hôn truyền thông là chủ ý của đúng ?”
“Chị họ và đều mục đích riêng. Tôi chỉ là gợi ý mà thôi.”
Sắc mặt Tống Tầm trầm xuống:
“Tốt nhất là đừng để phát hiện cũng đang giở trò với Giai Sơ.”
Ánh mắt Phó Tinh Du đột ngột trở nên sâu thẳm.
Anh nghịch chiếc bật lửa trong tay, một lúc mới bật :
“Làm thể chứ.”
“Này, chị Tầm, chị thấy Giai Sơ hôm nay phát hiện chúng luôn bám theo ?”
Tống Tầm hừ một tiếng.
“Cô bên bờ sông mấy tiếng đồng hồ, gió thổi đến ngốc luôn , còn tâm trí mà để ý đến tụi .
“Tự diễn cả một vở bi kịch như phim Quỳnh Dao, càng phát hiện gì.
“Đầu óc yêu đương, hết thuốc chữa.”
Tống Tầm càng càng tức.
“Năm đó đúng đón cô về sớm, bây giờ thì , để Hứa Tri Duyện nuôi mấy năm, đến cả trái tim cũng giao hết cho !”
Nghe đến đó.
Sắc mặt Phó Tinh Du thể kìm mà tối sầm xuống.
nhanh chóng tự trấn an bản thân.
Không .
Đã chờ từng năm .
Thêm vài ngày nữa cũng chẳng .
Với cô , nhất định .
Cùng lúc đó.
Sau khi nhận tin nhắn từ Giai Sơ.
Lông mày Hứa Tri Duyện nhíu .
Cô … tự về ?
Anh cúi xuống đồng hồ.
Đã gần mười hai rưỡi khuya.
Muộn thế ?