Giang Ánh Hà - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:27:37
Ăn hết đĩa bánh, đang nhờ hạ nhân mang thêm thì chợt ngoài cửa tiếng thông báo:
"Khách quý bên Hầu phủ tới !"
Ta theo bản năng cửa, quả nhiên thấy đại phu nhân Hầu phủ cùng Thôi Anh Châu đang bước .
Đi hai là Tạ Chiếu, mặt mày đen như đáy nồi.
Bên cạnh mấy vị phu nhân nhỏ giọng bàn tán:
"Nghe tiểu công tử họ Tạ thời gian Hầu gia phạt giam lỏng, xem hôm nay mới thả ."
"Vị là Thôi tiểu thư đó ư? là xinh như ngọc. Có thê tử như thế mà tiểu công tử vẫn yên lòng, cứ khăng khăng tìm một tiểu nha ."
Bất chợt tới đây, lòng khẽ run lên.
lúc đó, hạ nhân mang bánh mới tới, vội cúi đầu ăn bánh, chỉ mong của Hầu phủ đừng chú ý đến .
Thấy đám Hầu phủ xuống chỗ thượng vị, mới âm thầm thở phào.
Ai ngờ chuyện bất ngờ xảy đến quá nhanh —
"Ơ? Vị cô nương , vẻ quen mắt quá ?"
9.
Ta đột ngột ngẩng đầu, lên tiếng chính là nhị công tử phủ Thị lang bộ Hộ, bằng hữu cũ của Tạ Chiếu.
Hồng Trần Vô Định
Trước từng đến hầu phủ tìm Tạ Chiếu, khi gặp vài .
Thấy ngẩng mặt, càng thêm chắc chắn.
"A Chiếu, ngươi xem, chẳng đây chính là tiểu nha ngươi đang tìm !"
Một lời dấy lên ngàn đợt sóng.
Đám phu nhân còn khẽ khàng bàn tán, lúc đồng loạt về phía .
Lần đầu tiên nhiều chằm chằm đến , theo bản năng hoảng loạn, gì cho .
Lúc về phía của Hầu phủ, vặn chạm ánh mắt của đại phu nhân.
Hiển nhiên nàng nhận , đáy mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
Còn Thôi Anh Châu bên cạnh, cũng đang , mày nhíu .
Chỉ riêng trong cuộc là Tạ Chiếu là lời nào, chỉ trừng mắt rời.
"Vị công tử đây e là nhận nhầm ."
Thu ánh , đại phu nhân điềm đạm , " Hầu phủ của xưa nay từng tiểu nha nào thế ."
Dứt lời, nàng liếc Tạ Chiếu một cái, như vô tình, nhưng đáy mắt mang theo ý cảnh cáo.
Lúc , hạ nhân phủ Thừa tướng cùng rốt cuộc cũng kịp phản ứng, vội vàng tiến lên giới thiệu:
"Vị là gia quyến của Quý cử nhân, Quý công tử mặt ân sư của là viện trưởng Vân Thâm thư viện đến dâng lễ mừng thọ."
Nhị công tử phủ Thị lang xong, chút hổ sờ mũi:
"Khụ, thì là , là tại nhầm, nhầm …"
Còn Tạ Chiếu, từ đầu đến cuối vẫn một lời.
ánh mắt , từng rời khỏi dù chỉ một khắc.
Thấy , những trong phòng cũng bắt đầu lén lút nhiều hơn.
Ta cụp mắt xuống, âm thầm siết chặt ống tay áo.
Đợi đến lúc hạ nhân mang nóng lên, viện cớ trong phòng ngột ngạt, ngoài dạo một lát.
Mới khỏi viện mấy bước, quả nhiên thấy tiếng bước chân gấp gáp từ phía .
Chưa kịp đầu, Tạ Chiếu nắm lấy cổ tay , lôi lôi kéo kéo lôi một tiểu viện vắng .
"Ngươi ở đây!"
Hắn chất vấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giang-anh-ha/chuong-5.html.]
Ta xoa cổ tay kéo đau, mấy vết tê lạnh da cũng theo đó mà rát buốt hơn.
Đột nhiên thấy nhớ Quý Hoài quá đỗi.
Rõ ràng mới chia tay tới nửa canh giờ mà thôi.
Thấy đáp lời, Tạ Chiếu :
"Ngươi dựa cái gì mà tự ý chuộc rời phủ? Ngươi tìm ngươi bao nhiêu tháng !"
"Vì từ mà biệt? Ta sẽ nạp ngươi , ngươi rốt cuộc còn điều gì hài lòng?"
"Ánh Hà, ngươi đừng sủng mà sinh kiêu!"
Được sủng mà sinh kiêu?
Ta ?
Ta rốt cuộc nhịn , bật thành tiếng.
"Công tử lẽ quên lời từng ."
Ta nghiêm túc , lặp lời từng bao nhiêu :
"Ta rõ, ở quê một vị hôn phu thanh mai trúc mã, chẳng bao lâu nữa sẽ kinh ứng thí, sẽ đến chuộc cho ."
"Chẳng qua là công tử chịu tin."
Tạ Chiếu chặn cho nghẹn lời.
Dẫu cũng là tiểu công tử do tự tay nuôi lớn, khẽ thở dài.
"Công tử, xin đừng cố chấp nữa."
Thế nhưng vài giây , bất ngờ lên tiếng:
"Nếu cứ cố chấp thì ?"
"Rõ ràng ngươi chỉ đối với một !"
Hắn như đang tức giận, tức giận vì rời khỏi .
"Hắn thể cho ngươi cái gì chứ?"
"Cái gì cơ?"
Ta nhất thời hiểu gì.
Hầu phủ còn quyền thế hơn tưởng, chỉ trong thời gian uống một chén , Tạ Chiếu điều tra rõ phận của Quý Hoài.
"Một tên thư sinh nghèo cha mất sớm, cho dù thật sự thi đỗ cử nhân, đỗ trạng nguyên, thì cùng lắm cũng chỉ một chức quan ngũ phẩm nho nhỏ."
"Quý Hoài, là cái thá gì mà cũng dám tranh với ?"
Nói đến đây, kinh ngạc Tạ Chiếu, như thể đầu tiên thực sự nhận là thế nào.
"Chỉ cần , thể g.i.ế.c c.h.ế.t bất cứ lúc nào."
Lời , giọng điệu vẫn mang theo vẻ ngây thơ tàn nhẫn.
"Chỉ cần c.h.ế.t , ngươi cuối cùng vẫn về bên ."
"Dù năm xưa ngươi vì cứu mà tiếc hy sinh cả tính mạng, chẳng là vì tham cái vinh hoa phú quý của hầu phủ ?"
Cuối cùng, nhịn nữa.
“Bốp!” – Ta giơ tay, tát một cái thật mạnh.
Tiếng tát vang dội khắp sân viện.
Tạ Chiếu ôm mặt, ánh mắt tràn đầy khó tin.
Mà trong lòng chỉ thấy sảng khoái.
"Cái tát , từ lâu ."
Ta lạnh lùng .
"Ta thà rằng năm đó từng cứu ngươi."
Nếu sớm sẽ trở thành như thế, thì đánh c.h.ế.t cũng sẽ liều nhảy xuống nước cứu .