GIANG LÊ NHĨ - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:44:11
Thục phi nhíu mày, "Không ... thai chứ?"
Thải Thanh lập tức mời thái y, quả nhiên nàng mang thai hai tháng.
Đây đáng lẽ là chuyện vui mừng.
Chỉ tiếc rằng Kiêm Gia Cung cung ầm ĩ vang trời.
"Bùi Dục Tu, là đồ khốn! Hèn gì hai tháng nay ngày nào cũng dỗ dành , thì là lén chuyện như !"
"Chàng cút ngoài! Cút khỏi Kiêm Gia cung, bao giờ thấy nữa!"
Bùi Dục Tu những lời mắng mỏ từ Lý Ương Ương mà chỉ cúi đầu , chờ trong phòng im lặng mới nhẹ nhàng an ủi nàng.
"Là , là nên cãi với nàng mà uống rượu..."
"Ương Ương... Ta là vì dòng dõi Hoàng gia... Ta với nàng chút tình cảm nào..."
"Nàng đừng giận nữa, ?"
Sau đó là cảnh Bùi Dục Tu Lý Ương Ương đẩy ngoài, tiếp theo chỉ thấy một tiếng "rầm” chút do dự mà đóng cửa .
Hình như đến đúng lúc .
Ta sang bên cạnh, thấy Lục Nguyên đang ẩn nhẫn rơi lệ, khỏi cảm thấy xót xa.
Tiểu nữ nhỏ tuổi Bùi Dục Tu lừa gạt, giờ đang lúc mang thai từ chính miệng yêu thương những lời , đau lòng đây?
Ta nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, "Nguyên Nguyên, một đứa trẻ cũng tồi."
Thật sự, theo thấy sự sủng ái của Đế vương cũng quan trọng bằng việc một đứa bé.
Lục Nguyên Bùi Dục Tu đang cửa Kiêm Gia cung thẫn thờ một hồi lâu.
Không nàng những lời .
6.
Đêm đó là đợt tuyết đầu tiên của năm nay. Không lớn, nhẹ nhàng rơi, chỉ là mái hiên và cây lê phủ một lớp mỏng tuyết trắng mỏng mịn.
Bùi Dục Tu đội tuyết mà tới, qua còn hốt hoảng tưởng thấy xưa.
Có lẽ vì cãi với Lý Ương Ương, sắc mặt , cũng chuyện xã giao với .
"Hoàng hậu, nàng nghĩ Hiền phi mang thai là Thái tử Công chúa?"
Thái tử? Hỏi câu dám tiếp lời đây?
"Thái tử Công chúa đều là huyết mạch của bệ hạ."
Bùi Dục Tu híp mắt .
"Thế ... cũng chỉ là huyết mạch của trẫm..."
Lại là một lặng im.
"Hoàng hậu, hãy chăm sóc cho Hiền phi, giúp nàng bình an hạ sinh đứa bé."
Ta dậy tiễn , "Thần tuân theo mệnh lệnh."
Thải Thanh đỡ xuống đó ngoài đóng cửa .
"Nương nương, ý của hoàng thượng là..." Cải Thanh dám tiếp, vì lời quá đại nghịch bất đạo.
Ta uống một ngụm nóng, "Không , tự khắc sẽ suy xét, rốt cuộc là một vị hoàng tử mang huyết mạch của Lục gia, là chấp nhận nguy cơ kế thừa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giang-le-nhi/4.html.]
Rõ ràng, chọn phương án đầu tiên. Dù , giữ lời hứa với Quý phi, sẽ dễ dàng sủng hạnh các phi tần khác.
Hiền phi còn lóc nữa mà chỉ tập trung dưỡng thai.
Thục phi khéo tay, nhiều bộ đồ nhỏ xinh cho đứa bé còn đời.
Đức phi nhịn mà Thục phi quá cẩn thận, "Sao màu xanh lơ và hồng nhạt ?"
"Dù màu vàng màu lam cũng mà."
Thục phi sang , nhẹ nhàng , "Vị ở Kiêm Gia cung , tin vui ."
Đức phi giật , "Không thể mang thai ?"
"Không ngờ từ khi cãi vã đó, hai càng ân ái, hóa là như ."
Nói bọn họ về phía Hiền phi. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng xoa bụng, ôm chiếc mũ đầu hổ do Thục phi , thể rời tay.
Thấy nàng để ý, Thục phi mới tiếp tục , "Chỉ là khó thai thôi, hoàng thượng sủng ái, thì chắc chắn sẽ cơ hội."
Ta đặt cây bút trong tay xuống, chuẩn xong kế hoạch cho tiệc đón Tết.
"Hoàng thượng mừng Quý phi mang thai, đặc biệt phân phó chuẩn cung yến đón giao thừa."
Sự yêu thương của Bùi Dục Tu dành cho Lý Ương Ương là chuyện bí mật gì, hiện giờ càng thể hiện rõ ràng hơn.
Phải rằng, Hiền phi mang thai nhưng đặc ân gì, ngay cả Lục phu nhân cũng thể cung thăm nàng, huống chi là tổ chức một bữa tiệc long trọng để chúc mừng.
Tiệc đón giao thừa hôm náo nhiệt, quan tụ tập uống rượu, trò chuyện sôi nổi.
Ở trong bừa tiệc , cũng thấy mà vẫn hằng nhớ nhung. Vẫn là chiếc áo choàng đen, đầu đội tuyết, mặt trong ánh sáng ngược.
Nhớ đầu gặp gỡ, cũng mặc như .
"Ngươi là tiểu cô nương nhà ai? Sao ngoài trong ngày tuyết rơi thế ? Gia đình ngươi ?"
Lúc đó đang đường ngoài dâng hương, đột nhiên gặp cướp, lúc hoảng loạn lạc mất gia đình.
Ta trốn xe ngựa, thấy tiếng vó ngựa, tiếng đánh , tiếng hô hào hân hoan trong chiến thắng.
Ta run rẩy dám ló đầu, cho đến khi cưỡi ngựa trắng xuất hiện mặt .
"Ngươi là tiểu cô nương nhà ai?"
Thấy trả lời, lấy một chiếc lệnh bài, đó khắc rõ chữ "Lục."
Lục gia quân, một thế lực khiến dân chúng Đại Thịnh yên tâm chút nghi ngờ.
Ta run rẩy dậy, "Ta là Giang Lê Nhĩ, phụ là Giang Thừa Tướng."
Không vì , lúc đó chỉ tên .
Thiếu niên gật đầu, vươn tay về phía , "Lên , đưa ngươi về nhà."
Nam nữ khác biệt là điều học từ bé, nhưng lúc là đầu tiên suy nghĩ để ý đến quy củ , thực sự vươn tay về phía .
Hắn che chở ở ngực, dùng áo choàng lớn quấn lấy để tuyết dính dù chỉ một chút.
Chiếc áo choàng , là chiếc ấm áp nhất từng mặc.
Khi đến cổng thành, đưa xuống ngựa, "Giang tiểu thư, đường núi tuyết khó , chỉ đành xin cùng ngươi cưỡi chung ngựa một đoạn đường, bây giờ gần đến cổng thành , ngươi xe ngựa thành ."
Ta hỏi , "Ngài tên gì? Ta cảm ơn ngài."
Thiếu niên , "Lục Tứ."
Nói xong, cưỡi ngựa trắng, đạp tuyết trắng mà .