GIANG VŨ PHI PHI - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:44:39
7
Gần đến kỳ thi cuối kỳ, bận đến mức cuồng.
Chọn ngành học thoải mái ghê, mỗi kỳ thi cuối kỳ đều khốc liệt như kỳ thi đại học.
Không còn cách nào khác, mỗi ngày đành chạy đến thư viện, thậm chí thời gian để trả lời tin nhắn luôn.
Vì , tiếp theo gặp Giang Việt là ngày kết thúc kỳ thi.
Chúng tra tấn suốt nửa tháng bởi kỳ thi cuối kỳ, nên khi thi xong môn cuối cùng, cả nhóm hẹn ăn mừng.
Lúc ăn xong thì là bảy, tám giờ tối, trời tối đen.
vẫn còn nhớ hôm đó.
Trên đường về, chúng ngang qua khu chợ đêm, mùi thơm lập tức xộc mũi.
Những xiên thịt và bánh mì nướng vỉ sắt đang xèo xèo, dầu mỡ nhỏ giọt, cháy xém bên ngoài nhưng bên trong vẫn mềm, rắc thêm bột thìa là và ớt bột, mùi hương thơm lừng lan tỏa trong khí.
cưỡng , thế là mua thêm hai cây xúc xích nướng cầm tay.
Về đến trường, dọc theo con đường nhỏ hình chữ thập uốn lượn, ký túc xá cũng còn xa nữa.
Nhìn xa, hai bên đường trồng những cây đào cao lớn và hoa cẩm tú cầu thấp bé, nhưng bây giờ qua mùa hoa, còn cảnh để ngắm .
Từ cao xuống, vài ngọn đèn đường thưa thớt điểm xuyết trong bóng tối, thiết kế của đèn đường mang phong cách cổ kính , yên tĩnh như một bức tranh màu nước, mang theo sức mạnh khiến lòng bình yên.
Đến ký túc xá, thấy một bóng dáng thanh tú.
Chàng trai ánh đèn đường, cúi đầu, mái tóc lòa xòa che khuất hàng chân mày.
Là Giang Việt.
Bạn cùng phòng đầy ẩn ý, đó chạy vội ký túc xá.
khẽ thở dài, chỉ thấy Giang Việt đang tiến về phía .
Khóe môi nhếch lên, tạo thành một đường cong mắt.
Khi đến gần, thầm cảm thán trong lòng, lông mi của Giang Việt thật dài, tóc cũng thật dày.
sờ lên mái tóc ngày càng mỏng của do học ngành luật, cảm thấy chút ghen tị.
Không khi cần cấy tóc, thể hiến cho một ít nang tóc .
với tính cách keo kiệt của , chắc là .
"Anh gọi cho em nhiều cuộc mà em máy." Giang Việt .
lục tìm điện thoại trong túi, quả nhiên cả chục cuộc gọi nhỡ.
Ngẩng đầu Giang Việt, bỗng cảm thấy chút tủi .
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Thế nên hạ thấp giọng: "Cả phòng ăn liên hoan, để chế độ im lặng."
Giang Việt nhẹ giọng một câu: "Đồ vô lương tâm."
Rất nhẹ, nhưng vẫn thấy.
Đứng gần như , hỏi: "Uống rượu ?"
"Uống một chút thôi." Giang Việt giơ tay động tác nhỏ xíu, " tửu lượng của , chỉ là… chỉ là…"
hỏi: "Chỉ là gì?"
Anh trả lời, chỉ mở lòng bàn tay mặt , trong đó là một chiếc hộp trang sức nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giang-vu-phi-phi-auej/chuong-7.html.]
Mở xem, bên trong là một sợi dây chuyền.
Sợi dây bạc mảnh mai, mặt dây là một viên pha lê nhỏ, đơn giản mà tinh tế.
Giang Việt : "Tặng em đấy."
kinh ngạc: "Không chứ, thiếu gia, uống say còn sở thích phát quà ?"
nhận, nhưng Giang Việt nhét hộp trang sức tay .
"Không , uống say …"
"Anh say." Anh ngừng một chút, dường như hết dũng khí, "Bùi Tân Vũ, thích em."
ngẩng đầu , đôi mắt sáng ngời, chẳng chút men say nào.
mở to mắt Giang Việt vài giây, cuối cùng cũng chịu thua, chỉ đành dời ánh mắt sang cây xúc xích nướng tay .
Xúc xích thật sự thơm.
Một lúc lâu , mới khẽ : "Giang Việt, từng rằng chúng hợp mà."
Anh cúi mắt, , trong mắt chút cảm xúc mà thể hiểu .
"Đó là vì thời điểm thích hợp nên mới . Sao chúng hợp chứ? Đều độc yêu, hợp ?"
cạn lời, với : " mà, Giang Việt, thích em ."
"Bây giờ chỉ cảm thấy cần một mối tình, em là quen lâu nhất, chuyện hợp nhất, thuộc nhất, nên mới nghĩ như … từng nghĩ rằng, chính vì chúng luôn bên từ cấp ba đến đại học, nên mới lầm tưởng đó là thích ?"
Câu cho Giang Việt, cũng là cho chính .
Bởi vì chỉ , đôi khi cũng tự hỏi, liệu thật sự thích Giang Việt .
Giống như bạn cùng phòng hỏi , mà chẳng trả lời thế nào, chỉ đành lấp liếm.
Còn cả thi đại học xong, an ủi , mỗi chạy về phía …
thực sự từng nghĩ, liệu đây là thích .
, quá rõ cách giữa chúng .
Giống như cách điểm môn toán của chúng khi xưa .
Vì thế, đối diện với lời tỏ tình của Giang Việt lúc , chỉ cảm thấy hoang mang.
Nghe xong, Giang Việt khẽ cắn răng, : "Bùi Tân Vũ, chẳng lẽ em bao giờ nhận là thích em ?"
"Không hôm nay mới bắt đầu thích em. Nói thẳng , nếu thích em, hồi cấp ba cũng sẽ kiên trì dạy em học toán như ."
Anh dừng , tiếp tục: "Anh là ích kỷ, những chuyện lãng phí thời gian của , chỉ với em mà thôi."
Giang Việt cúi xuống, buộc , đó chậm rãi từng chữ: "Anh cần gì chứ? Điều cần từ đến nay, vẫn luôn là em, Bùi Tân Vũ."
cho hoảng hốt, lùi vài bước.
Hồi lâu , mấp máy môi: "Giang Việt, uống say . Để em đưa về , chuyện … chúng để hẵng ."
"Đừng đánh trống lảng."
Giang Việt nghiêm túc, "Hôm nay mượn rượu lấy dũng khí mới dám , em chỉ cần trả lời một câu thôi."
"Em, thích ?"
Đối diện với lời tỏ tình thẳng thắn thế đây? Cứu!