Giáo Sư Đột Nhiên Ốm Rồi
Chương 1
1.
Căn hộ sáng rực, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tôi mặc một chiếc váy đỏ quyến rũ phối với giày cao gót màu đen, bước đi với đôi chân dài trắng muốt về phía phòng bếp đang tỏa hương thơm ngào ngạt.
Hệ thống nhắc nhở tôi: “Bảo bối, đây là cơ hội cuối cùng để cô chinh phục nam chính. Nếu lần này không thành công, tôi sẽ phải đổi nam chính khác cho cô, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ gặp rắc rối.”
Tôi không kìm được một cái nhìn sắc lẹm về phía bảng thông báo màu xanh.
Trong lòng tự nhủ, nếu không phải vì hệ thống khiến tôi nhớ lại, có lẽ tôi đã không nhận ra rằng chỉ còn hai tháng nữa để hoàn thành nhiệm vụ này.
Khi tôi mở cửa, người đàn ông đang cầm thìa nếm thử món ăn.
Hắn cao ít nhất 1m85, vai rộng, chân dài, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen dưới tạp dề, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay rắn chắc.
Áo sơ mi được cố định bởi những chiếc cúc áo đen, tạo nên những đường nét khỏe khoắn.
Hắn không quá vạm vỡ, nhưng lại có một thân hình rất cân đối.
“Có thể ăn cơm rồi.”
Người đàn ông nghe thấy tiếng động, tháo tạp dề xuống và đặt nó sang một bên.
Đôi mắt mềm mại của hắn làm dịu đi vẻ mệt mỏi do kính gọng vàng mang lại.
Thực sự không dám tưởng tượng, một người đàn ông đẹp trai như vậy mà tôi lại phải gọi là chú nhỏ.
“Bạch Quý, em có việc…”
“Đừng có thiếu lễ phép như vậy.”
Hắn tiến lại gần, nhéo mũi tôi một cái, với vẻ mặt bình thản như thể không hề để ý đến chiếc váy đỏ tôi đang mặc.
Cảm giác thất bại khiến tôi như bị thiêu rụi, không còn gì sót lại.
Những ngày qua, tôi đã dùng đủ mọi thủ đoạn để chinh phục Bạch Quý.
Dù tôi có cố gắng đến đâu, hắn vẫn chỉ coi tôi là cháu gái.
Tôi ăn mặc hở hang, hắn lại khoác thêm áo cho tôi.
Tôi cọ sát vào người hắn, hắn lại giúp tôi gãi ngứa.
Thấy thanh tiến độ không nhúc nhích, tôi quyết định từ bỏ, đi đến quán bar để thư giãn.
Khi đang nhảy múa say sưa, bạn cùng phòng của tôi hét lớn:
“Sơ Nhất, chú nhỏ của cậu lại đến nữa rồi.”
Chưa kịp hiểu rõ, một chiếc áo khoác ấm áp đã được phủ lên vai tôi.
“Đi theo chú về” giọng nói khàn khàn của hắn mang theo sự không hài lòng nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Nhớ lại những ngày bị ấm ức, tôi đẩy hắn ra và tiếp tục kéo bạn cùng phòng nhảy.
“Anh là ai mà quản tôi chứ?”
Lần này, Bạch Quý thật sự nổi giận, cứng rắn ôm tôi vào lòng và đưa tôi ra ngoài.
Mùi thông tươi mát xộc vào mũi, làm dịu đi chút bực bội trong lòng tôi.
Tôi nghĩ hắn vẫn có chút để ý đến tôi, nên trên đường về, tôi cố gắng lấy hết dũng khí, bàn bạc với hệ thống để thử lại một lần nữa.
Khi đến cửa nhà, Bạch Quý vừa đỡ tôi vừa lấy chìa khóa ra.
Hắn thường xuyên tập luyện thể hình, cơ bắp dưới lớp áo sơ mi nổi lên theo động tác của cánh tay.
Có lẽ do ảnh hưởng của rượu, tinh thần tôi bị xao động, tôi bám lấy cổ hắn và nhắm mắt hôn lên.
Ôi, thật mềm…
Lông mi dài run lên, cánh tay quanh eo cũng khẽ run rẩy.
Hệ thống đột ngột hiện thông báo: “Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của nam chính +1, +1, +1…”
Tôi vui mừng, có khả năng thành công rồi!
Đang định kiễng chân để tiến thêm bước nữa, Bạch Quý bất ngờ nghiêng đầu.
“Sơ Nhất, đừng làm loạn.”
“Cháu không làm loạn, cháu thích chú.”
“Chú là chú nhỏ của cháu.”
“Không phải là người yêu của cháu.”
Khi vào hệ thống, tôi được thông báo rằng tôi là trẻ mồ côi được bà nội nhận nuôi, không có quan hệ huyết thống với Bạch Quý.
Sau khi bà nội qua đời, Bạch Quý, hơn tôi tám tuổi, đã tự nguyện gách vác trách nhiệm chăm sóc tôi.
Hắn vừa học tập vừa làm việc, nuôi tôi đến năm ba đại học.
Mười ba năm chung sống, dù cho không có hệ thống này, tôi cũng rất khó chỉ dừng lại ở tình cảm gia đình với hắn.
“Vậy thật sự chú không có cảm giác gì với cháu sao?”
Tôi cắn môi, nhìn hắn với vẻ mặt ấm ức.
Rõ ràng chỉ cần chủ động tấn công là có thể thành công theo đuổi, vậy mà tại sao chinh phục nam thần cấm dục lại khó khăn đến vậy?
Hắn do dự, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt mờ tối.
Khi tôi tưởng rằng hắn đã bị dao động thì…
“Cháu say rồi, lần sau đừng uống nhiều như vậy.”
Bạch Quý quay đi, giữ khoảng cách với tôi.
Hắn mở cửa, đặt tôi lên ghế sofa rồi đi vào phòng bếp.
“Tại sao mỗi lần đều như vậy?”
Chỉ cần có chút dao động, độ hảo cảm lại giảm mạnh rồi quay về giá trị ban đầu.
Hệ thống tiếc rèn sắt không thành thép, khuyên tôi:
“Từ bỏ đi, có lẽ hắn thật sự không thích cô.”
“Cảm ơn, không an ủi còn hơn.”
Nhìn thấy thời gian đếm ngược càng lúc càng ngắn, tôi chỉ có thể rút lui.
“Vậy thì đổi đối tượng khác vậy.”
2.
Ăn tối xong, tôi và Bạch Quý thay phiên nhau đi tắm.
Hắn mặc áo T-shirt trắng đi ra, thấy tôi chưa sấy tóc, hắn nhíu mày và chủ động lấy máy sấy.
Cơ ngực săn chắc hiện ra trước mặt tôi, tay hắn nâng lên, vạt áo theo đó lấp ló.
Chỗ khe hở lộ rõ thắt lưng và bụng, làn da trắng nõn còn vương lại vài giọt nước đang chảy xuống.
Hắn luôn ăn mặc kín đáo, nên đồng nghiệp và bạn bè của hắn không thể nào tưởng tượng được dưới lớp quần áo lại có phong cảnh tuyệt mỹ như vậy.
“Tên đàn ông chết tiệt, không cho đụng vậy mà vẫn câu dẫn tôi.”
Bạch Quý cúi đầu hỏi: “Cháu nói gì?”
“… ” Lỗ tai của hắn vẫn rất nhạy cảm.
Tôi cắn môi, quay đi.
“Cháu nói cháu muốn dọn ra ngoài ở.”
Bàn tay hắn đột ngột dừng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã trở lại bình thường.
“Lý do.”
“Lý do… lý do.”
Tôi không thể nói rằng việc ở lại đây đang làm mất thời gian của tôi để tìm người mới.
“Vì chú không thích cháu, chú cũng nên đi tìm một người bạn gái khác. Cháu ở đây không tiện.”
Tôi bắt đầu đẩy vấn đề đi.
Giọng điệu của Bạch Quý dịu đi một chút:
“Chú không phải không thích cháu.”
“Vậy thì chú cũng không thích cháu.” Tôi níu lấy góc áo, nhỏ giọng lầm bầm.
Hệ thống nhìn không nổi nữa, đưa ra cảnh cáo:
“Ký chủ, đủ rồi! Đừng quá lố bịch! Cô không muốn trở về nữa sao!”
Tôi tỉnh ngộ.
Khi đang định tiếp tục lý luận, tôi ngẩng đầu lên và thấy Bạch Quý nhìn về phía hệ thống với ánh mắt lạnh lùng.
Trước đây, nhiều người sau khi chinh phục thất bại và bị nam chính phát hiện ra thân phận ký chủ đã bị hệ thống loại bỏ.
Ánh mắt của hắn khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
“Chú nhỏ, chú đang nhìn cái gì vậy?” Tôi thử hỏi hắn để thăm dò.
Bạch Quý lập tức thay đổi ánh mắt, khi nhìn về phía tôi, vẻ lạnh lùng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt dịu dàng.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Chú đồng ý cho cháu dọn ra ngoài.”
Hả… hả?
Dễ dàng như vậy sao, xem ra hắn thực sự không có cảm tình với tôi.
Tôi tức giận đẩy tay hắn ra.
Bạch Quý cười bất lực, đặt máy sấy xuống và ngồi đối diện với tôi.
“Nhưng cháu chỉ có thể dọn về ký túc xá và mỗi ngày vào lúc tám giờ tối, cháu phải gọi video với chú.”
Tôi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn:
“Điều khoản gì vậy chứ? Cha mẹ ruột cũng không quản lý nhiều như vậy.”
Hắn nghiêm mặt, tựa lưng vào ghế, trở nên nghiêm khắc:
“Vậy chú không đồng ý.”
“Chú…”
Vừa dứt lời, điện thoại của tôi đặt trên mặt bàn vang lên.
Trên màn hình khóa hiện ra vài tin nhắn chưa đọc từ Chu Thạc:
“Bạch Sơ Nhất, cậu rất biết chơi đấy!”
“Sáng đưa bữa sáng cho tôi, buổi chiều đưa nước cho lớp phó thể chất, tối lại cùng người đàn ông khác đi bar lêu lổng.”
“Cậu coi tôi là gì, Joker hay Jokerest?”
Không khí trong phòng ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Bạch Quý nhanh tay cầm lấy điện thoại, lông mày nhíu chặt lại.
Tôi hoảng hốt nhảy lên, muốn giật lấy điện thoại từ tay hắn.
Nhưng hắn cao hơn tôi hai cái đầu, hắn cầm điện thoại quá cao khiến tôi không thể với tới.
“Chú nói sao phải dọn ra ngoài, hóa ra không phải lo cho chú, mà là lo mình không tiện chơi bời.”
Bạch Quý cười, nhưng nụ cười không thể che giấu sự tức giận trong ánh mắt.
Tôi ngượng ngùng rút tay lại: “Đây là vì cháu sợ chú quá mệt mỏi nên mới muốn tìm thêm người chăm sóc cho cháu?”
Nghe vậy, sắc mặt của Bạch Quý trở nên u ám.
Tôi chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy kể từ khi đến thế giới này.
Tôi cúi đầu không biết nói gì.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn thu lại ánh mắt đáng sợ, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Đúng là lỗi của chú, quên mất cháu đã trưởng thành, có thể yêu đương.” hắn nói.
Nhưng nói thì nói vậy, tay hắn vẫn rất thành thật, lướt trái để xoá Wechat của Chu Thạc và lớp phó thể chất vào danh sách đen.
Xong việc, hắn ném điện thoại về phía tôi với vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Chu Thạc và lớp phó thể chất lớp cháu chú đều đã gặp qua, họ không phải là người tốt lắm, cháu nên hạn chế tiếp xúc với họ.”
Tôi vội vàng nhận lấy, trong lòng cảm thấy bực bội nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Dù sao Chu Thạc cũng là đối tượng chinh phục mới của tôi.
Thấy tôi không làm loạn, Bạch Quý chuẩn bị cho tôi một cốc sữa rồi quay lại phòng làm việc.
Dù hắn còn trẻ vậy mà đã là giáo sư khoa máy tính, nhưng hắn làm việc không ngừng nghỉ, kiếm tiền như không muốn sống.
Hai năm trước, hắn còn cùng gia sư đăng ký phòng thí nghiệm, mỗi ngày đều nghiên cứu dự án cho đến khuya.
Hắn tiêu tiền không tiếc tay, cả áo ngủ và dép Hermes tôi đang dùng đều rất đắt đỏ.
Tôi thường khuyên hắn không cần mua cho tôi đồ đắt như vậy, nhưng hắn chỉ xoa đầu tôi và nói:
“Con gái dùng đồ tốt một chút, mới không bị người ta dễ dàng lừa gạt.”
Ánh trăng ngoài cửa sổ đã lên cao, sữa trong tay tôi bắt đầu ấm dần lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn một hồi lâu, cho đến khi buồn ngủ, mới quay trở về phòng.
Trong cơn mơ màng, đôi môi tôi bỗng cảm thấy lạnh.
Dường như có cái gì đó mềm mại áp vào môi tôi.
Tôi trở mình, cảm giác làn da bị chạm vào từng chút một.
Tôi không chịu nổi, khẽ rên một tiếng nhưng không thể tỉnh lại được.
Một giọng nói thì thầm:
“Ngoan ngoãn, chờ anh một chút.”
“Cố gắng chờ một chút, rồi sau đó cả đời không rời xa nhau nhé?”
Một bàn tay nhẹ nhàng vén tóc tôi ra sau tai, giọng điệu dịu dàng đến kỳ lạ.
Tôi nghĩ mình đang nằm mơ, lắp bắp hỏi người đó là ai.
Người kia chỉ cười mà không đáp.
Ý thức của tôi dần lịm đi, chìm vào giấc mộng sâu hơn.