Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Giáo Sư Thẩm Khó Với Tới

Chương 4



7

Chớp mắt đã đến đầu tháng.

Tin đồn huyên náo rất nhanh đã bị kỳ thi cuối kỳ sắp tới xua tan.

Để chuẩn bị cho kỳ thi tôi dọn về kí túc xá.

Hơn nữa quyết định trước khi thi, cũng không gặp mặt Thẩm Đình Chu.

Hắn tỏ vẻ hiểu.

Dù sao sau khi công khai quan hệ phải khiêm tốn một chút.

Tôi cũng không muốn lúc nào cũng bị người ta nói Thẩm Đình Chu mở cửa sau cho tôi.

Buổi chiều tôi đang ngồi trong lớp học ôn tập.

Đột nhiên một vài bạn bè vây quanh tôi.

Ánh mắt tha thiết.

“Bạn học Tiểu Đường, giáo sư Thẩm có giải đề cho cậu không?”

Tôi bị hỏi sửng sốt: “Không có.”

Trên mặt bọn họ lộ ra sự nghi ngờ, “Thật sao? Thầy ấy có thể nhẫn tâm để cậu rớt môn?”

Tôi nhìn sách giáo khoa vật lý đầy bút ký trước mặt nhịn không được tranh luận thay hắn:

“Giáo sư Thẩm công tư rõ ràng, làm sao có thể bởi vì mình mà giảm độ khó?”

“Hơn nữa với tính cách của Thẩm Đình Chu, nếu như mình không cố gắng, rất có khả năng sẽ bị treo cổ không chút lưu tình.”

Hiển nhiên lý do *thái thác này có người không tin.

*Thái thác có nghĩa là kiếm cớ từ chối.

Nhất là Lâm Miên bĩu môi: “Các cậu đừng hỏi nữa, chuyện này ai nói… Đều ngủ cùng nhau sao có thể –”

Lớp phó học tập không kiên nhẫn ngắt lời cô ta, ngược lại nhiệt tình ôm lấy tay tôi.

“Tiểu Đường, cậu gánh trên người sự sống của cả lớp. Hi vọng cậu có thể dùng hết sức để ứng phó!”

Mọi người nhao nhao phụ họa: “Đúng nha đúng nha, tất cả mọi người có thể xem, rất công bằng!”

Tôi chần chờ một lúc lâu nói: “Vậy để mình thử xem.”

Lại nói tiếp tôi đã nửa tháng không gặp Thẩm Đình Chu.

Để ôn tập tôi thường xuyên ở kí túc xá, căn tin, thư viện, ba giờ ở một nơi.

Ngay cả thời gian ăn cơm và trả lời tin nhắn cũng không có.

Tôi đi dạo trong thư viện gửi tin nhắn cho Thẩm Đình Chu: “Anh có ở đó không?”

Gửi kèm với một bức ảnh.

Đối phương cách một lát trả lời: “Đang họp, sao vậy?”

Cách màn hình tôi cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng Thẩm Đình Chu khi trả lời tôi.

Khóe môi hơi nhếch lên ánh mắt dịu dàng yên tĩnh.

Đột nhiên tôi cũng rất nhớ hắn.

“Hay là…… Đêm nay em về nhà……”

Đang lúc tôi đọc tin nhắn, xa xa có người đột nhiên hô lên:

“Bạn học cẩn thận!”

Chỉ nghe một tiếng rầm cả người tôi ngã xuống đất.

Bên tai truyền đến tiếng ngói vỡ vụn.

Cánh tay truyền đến sự đau nhức làm cho trước mắt tôi dần dần biến thành màu đen.

“Chuyện gì xảy ra……”

“Đau quá……”

Bên tai truyền đến tiếng ồn ào.

“Nhanh lên, xe cứu thương…”

“Vật rơi từ trên cao rơi trúng học sinh, liên hệ người nhà cô ấy nhanh chóng đến bệnh viện.”

“Bạn học, cậu học lớp mấy, mật khẩu di động là cái gì…”

Trước khi ngất đi tôi run rẩy gọi tên Thẩm Đình Chu.

……

Cũng không biết tôi nằm mơ bao lâu.

Đi thi các môn đều không tốt.

Hơn nữa môn vật lý còn thi được 0 điểm, Thẩm Đình Chu nói muốn ly hôn với tôi.

Tôi khóc nói cánh tay đau, hắn cũng không để ý tới tôi.

Dần dần tôi lấy lại ý thức.

Cơn ác mộng rớt môn tan thành mây khói.

Chỉ có cánh tay là thật giống như gãy.

Còn chưa mở mắt cũng đã khóc thành tiếng.

Đột nhiên trên trán có một chiếc khăn tay lạnh lẽo, giọng nói quen thuộc vang lên.

“Bác sĩ, cô ấy đã hết thuốc mê rồi.”

“Hay, anh đút một viên thuốc giảm đau đi.”

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt đối diện với khuôn mặt đẹp trai kia sửng sốt một hồi: “Anh đẹp trai, kết hôn chưa?”

Thẩm Đình Chu sửng sốt giơ tay lau nước mắt trên mặt tôi.

“Kết hôn với em rồi.”

Nghe được tôi tỉnh lại xung quanh đột nhiên vây quanh thật nhiều người.

Mẹ tôi lo đến nổi trên mặt có vài nếp nhăn.

“Đường Đường, mẹ là mẹ, con có nhận ra mẹ không?”

Cha tôi kích động đến rơi nước mắt “Đập vào cánh tay không phải đầu. Đường Đường à, ba là ba con.”

「……」

Chờ tôi dần dần khôi phục ý thức mới hiểu được chính mình đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra hôm đó cánh tay trái của tôi bị chậu hoa rơi xuống đập gãy xương.

Cũng may tầng trệt không cao.

Cộng với may mắn của tôi chỉ là gãy xương bình thường.

Thẩm Đình Chu đút cho tôi uống thuốc giảm đau rồi đi ra ngoài.

Cha mẹ cùng tôi ăn trái cây.

Ánh mắt tôi không ngừng nhìn về phía cửa.

“Thẩm Đình Chu đang làm gì?”

Mẹ tôi cười nói: “Cảnh sát đến rồi, Đình Chu đi tìm hiểu tình hình, cậu nhóc này…… Thật sự là một giây cũng không rời khỏi con.”

Tôi đỏ bừng mặt, nhét hoa quả xong, liền lấy cớ ra ngoài đi dạo, đi về hướng Thẩm Đình Chu đã rời đi.

Ở cửa một lối thoát hiểm tôi nghe thấy tiếng Thẩm Đình Chu.

Giọng nói ôn hòa ngày xưa mang theo một tia lạnh lẽo.

“Mấy tầng kia đã nhiều năm không mở camera giám sát, cho nên tôi hiểu khó xử của hai vị.”

Cảnh sát có chút bất đắc dĩ: “Trước mắt chỉ có camera ra vào tầng trệt, không làm được chứng cứ.”

“Được, tôi biết rồi, vất vả cho mọi người rồi.”

“Trong lòng anh có người hoài nghi sao?”

Thẩm Đình Chu cười không tới đáy mắt: “Không có chứng cớ, tôi sẽ không tố cáo bất kì kẻ nào.”

Nói xong hắn nhìn thấy tôi đứng ở cửa.

“Xin lỗi.”

Tôi bị Thẩm Đình Chu kéo tay đi về phía phòng bệnh.

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Là không tìm thấy hung thủ sao?”

Thẩm Đình Chu ừ một tiếng: “Cứ giao cho anh xử lý.”

Trong lòng tôi căng thẳng kéo kéo ngón tay hắn: “Anh đừng xúc động, có lẽ là ngoài ý muốn.”

“Đường Đường, bởi vì ngoài ý muốn này, em có thể sẽ bỏ lỡ kỳ thi cuối kỳ, sẽ lưu ban, khi bạn tốt của em tốt nghiệp, em thậm chí không thể cùng họ chụp ảnh tốt nghiệp.”

Đối mặt với lời nói của hắn, tôi ồ một tiếng, yên lặng cúi đầu.

Thẩm Đình Chu ôm mặt tôi, đối diện với ánh mắt có chút đỏ lên của tôi, gằn từng chữ: “Sẽ không để cho em chịu oan ức vô ích, tin tưởng anh.”

Giờ phút này hắn còn chói mắt hơn cả mặt trời trên trời.

Chương trước Chương tiếp
Loading...