Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Giáo Sư Thẩm Khó Với Tới

Chương 6



9

Tết dương lịch vừa qua cuộc thi khua chiêng gõ trống bắt đầu.

Lúc từ trường thi đi ra trên trời tuyết rơi.

Tôi kích động giậm chân trong tuyết gửi tin nhắn cho Thẩm Đình Chu.

“Thẩm Đình Chu có phải anh nhẹ tay khi ra đề đúng không?”

“Đề rất đơn giản.”

Đối phương không trả lời tôi.

Chắc là đang bận.

Tôi đang định cất điện thoại di động đi căn tin ăn cơm, bạn trong phòng giữ chặt tôi:

“Đường Đường, cậu mau xem bài viết này! Giáo sư Thẩm nhà cậu đã xảy ra chuyện.”

Tôi nhận lấy điện thoại di động cô ấy đưa tới, một hàng chữ to đập vào mắt.

“Giáo sư vật lý đại học A tiết lộ đề thi cuối kỳ bị người khác tố cáo.”

Vài phút trước trường học chính thức phát một bài post.

“Về việc giáo viên và bạn học trong trường có quan hệ không chính đáng, cũng tham gia tiết lộ đề thi cuối kỳ, nhà trường đã thành lập tổ điều tra chuyên môn. Xin các bạn học bình tĩnh một chút chớ nóng nảy, đừng bịa đặt tin đồn, chờ kết quả.”

Ở khu bình luận có người đăng một tấm ảnh chụp chung.

Đây là một tháng trước Thẩm Đình Chu dẫn tôi đi xem lá phong, ảnh chụp là lúc tôi kiễng chân hôn hắn.

“Là người này phải không?”

“Trong trường chỉ có hai người bọn họ yêu nhau, lộ đề cũng là hắn.”

“A a a ai có thể cứu vớt sinh viên đại học! Tôi muốn điên rồi tôi muốn điên rồi!”

Trong lúc nhất thời sinh viên kích động, nhao nhao náo loạn ở phía dưới.

Cũng có bạn học xung quanh đi ra khỏi trường thi trợn trắng mắt với tôi.

Thảo nào hắn vẫn không trả lời tin nhắn của tôi.

Tôi bấm số điện thoại của Thẩm Đình Chu, tiếng nhấc máy bận vang lên.

Liên tiếp gọi vài lần đều là như vậy.

“Đường Đường, hình như thầy ấy đang ở tòa nhà hành chính…”

Lời nói của bạn cùng phòng bị tôi quăng vào trong gió.

Tôi chạy về phía tòa nhà hành chính.

Nhân viên bảo vệ ở cửa ngăn tôi lại không chút thương xót.

“Thật ngại quá, không hẹn trước nên không cho vào.”

Bạn cùng phòng sau đó chạy tới giữ chặt tôi: “Đường Đường, tối hôm qua cậu không ngủ, sáng mai còn có cuộc thi, cậu đi nghỉ ngơi trước được không?”

Tôi choáng váng đầu óc đứng trong gió lạnh, đưa khăn quàng cổ cho bạn cùng phòng vỗ vỗ cô ấy: “Mình muốn giải thích với hiệu trưởng một chút. Cậu về trước đi.”

Tôi không đợi được hiệu trưởng lại đợi được Thẩm Đình Chu đẩy cửa ra.

Trong gió tuyết đầy trời.

Hắn mặc áo khoác lông sẫm màu sắc mặt lạnh như băng đi về phía tôi.

Hình như vừa cãi nhau với ai đó.

Đập cửa cũng có chút dùng sức.

Tôi nhìn chằm chằm Thẩm Đình Chu đi tới trước mặt hốc mắt đỏ lên, “Sao bọn họ lại như vậy? Là ai tố cáo? Em đi giải thích với hiệu trưởng.”

Thẩm Đình Chu ôm lấy tôi, một chiếc khăn quàng cổ mang theo nhiệt độ cơ thể đắp lên đầu tôi tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ.

“Không liên quan đến em, nghe lời, trở về chuẩn bị thi.”

Hắn nhẹ nhàng nói trong gió tuyết có sức ổn định lòng người.

Đồng nghiệp phía sau thở dài: “Đình Chu à… cậu, sao cậu lại cãi nhau với hiệu trưởng vậy…”

“Không để ý học sinh thân thể có khỏe mạnh không, tạm thời tổ chức thi thêm, chỉ vì bình ổn dư luận, cậu cảm thấy tôi không nên ầm ĩ sao?”

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thẩm Đình Chu cãi nhau.

Hắn vững vàng che tôi ở trong ngực, sợ tôi vì thế mà bị một chút ủy khuất.

Đối phương lau mồ hôi: “Thật ra để Tiểu Đường thi lại là cách tốt nhất, bài D là thầy Lâm bỏ ra chắc không sai chứ.”

“Tôi có thể lấy tất cả tiền đồ và vinh dự của tôi đảm bảo, Cố Tiểu Đường dựa vào chính mình. Cô ấy hoàn toàn không cần phải tham gia cuộc thi của Lâm Thi Mặc.”

Tôi sửng sốt một chút, người tố cáo chẳng lẽ là…… thầy Lâm?

Tôi không biết lấy dũng khí ở đâu ra ngẩng đầu nói: “Em muốn tham gia cuộc thi.”

Thẩm Đình Chu nói: “Không liên quan đến em, về ngủ đi.”

Tôi ngoảnh mặt làm ngơ tránh khỏi vòng tay của Thẩm Đình Chu: “Giáo sư Hoàng, em đồng ý, nhưng em có một điều kiện, Lâm Miên cũng phải tham gia.”

Giáo sư Hoàng ngẩn ra: “Tại sao…”

Tôi tố cáo Lâm Thi Mặc cho Lâm Miên đề bài. ==Ủng hộ bản dịch tại web metruyen.net.vn==

Vốn tôi cũng không muốn nói.

Đêm khuya tuần trước trong phòng vệ sinh, Lâm Miên đang gọi điện thoại cho Lâm Thi Mặc.

“Chị Thi Mặc, chị xác định là quyển A sao?”

“Vậy em cứ như vậy…”

Lúc đó tôi không mang điện thoại di động không để lại chứng cứ.

Thẩm Đình Chu không khuyên tôi nữa.

Mà là đưa tôi đến trước mặt tổ điều tra.

Hiệu trưởng nhíu mày: “Đây là hai chuyện khác nhau, mọi người đều chú ý Cố Tiểu Đường, không cần phải liên lụy học sinh khác vào.”

Thẩm Đình Chu nhẹ nhàng cười ra tiếng.

“Nếu tố cáo ngay cả chứng cứ cũng không cần, chỉ dựa vào dư luận là có thể xử án, vậy tôi cho rằng nên đối xử bình đẳng.”

“Nếu thầy cảm thấy Lâm Miên không cần thiết, có cần tôi lấy thân phận giáo sư, tên thật tố cáo không?”

Hiệu trưởng vẻ mặt dần dần nghiêm túc: “Đình Chu, giả tố cáo là muốn bị đuổi học, cậu có thể chịu trách nhiệm sao?”

“Tôi có thể.”

Từ đầu đến cuối hắn không có hỏi qua tôi một câu “Thật hay giả”.

Lúc Lâm Miên bị người ta gọi tới mặt đều trắng bệch.

Lâm Thi Mặc cũng tới.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Miên đáy mắt có chút bối rối.

“Đình Chu, mọi người đang làm gì vậy… Lâm Miên không biết đâu… Bình thường thành tích của em ấy cũng đạt tiêu chuẩn.”

Thẩm Đình Chu nâng mắt lên khỏi bài thi của Lâm Miên: “Thật xin lỗi, vừa rồi thành tích của Cố Tiểu Đường và Lâm Miên gần đạt điểm tối đa. Tổ điều tra nhất trí cho rằng các cô ấy cần tham gia cuộc thi lần nữa.”

Lâm Thi Mặc không nói lời nào trên đầu lông mày hiện ra một tia phiền não bất an.

Tôi bình tĩnh ngồi trước bàn nhìn chằm chằm hai chữ “quyển D” không nói một lời.

Bọn họ nói bộ bài thi này là khẩn cấp làm ra Lâm Thi Mặc tốn không ít công sức.

Hôm nay liếc mắt một cái đa phần là bài không có trong đề ôn trọng điểm.

Hệ thống sưởi trong phòng mở rất đầy đủ.

Tôi chịu đựng mấy ngày sắc mặt có chút tái nhợt.

Cảm nhận được ánh mắt ân cần xa xa kia, tôi nâng mắt lên cười cười với hắn, nhặt bút lên bắt đầu vòng thi mới.

Suốt 90 phút mấy lần Lâm Miên ngước mắt nhìn tôi ánh mắt bối rối.

Sau khi bị toàn thể giáo viên tổ giám thị điểm danh phê bình, mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm bài thi không nhúc nhích.

Tôi vội vàng bôi xong phiếu trả lời trước khi chuông kết thúc thi vang lên.

Hiệu trưởng vẻ mặt bình tĩnh: “Được, các người trở về chờ tin tức đi.”

Tôi gật đầu: “Được.”

Thẩm Đình Chu đưa cho tôi một ly nước ấm, sờ sờ đầu tôi: “Phía sau giao cho anh là được rồi, gọi cơm cho em cùng bạn cùng phòng, nhớ ăn xong rồi ngủ.”

Tôi thấy được màu đen trước mắt hắn vẻ mặt hơi tiều tụy, tựa hồ cũng không được nghỉ ngơi tốt cho lắm.

Tôi ở dưới lầu ôm lấy hắn, rầu rĩ không vui nói: “Đừng buông tha cho bọn họ, được không?”

“Yên tâm, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.”

10

Tôi trở lại kí túc xá liền ngất đi.

Cũng may thành tích tiếng Anh của tôi không tệ, trước khi thi không cần ôn nhiều, ngày hôm sau tôi trực tiếp bị bạn cùng phòng kéo đến trường thi.

Trên đường đi các bạn học nhao nhao ném tới ánh mắt kính nể đối với tôi.

Tôi có chút không rõ nguyên do.

Đợi đến khi kỳ thi tiếng Anh kết thúc, bạn cùng phòng mới líu ríu vây quanh.

“Đường Đường, cậu có biết mình ngầu lắm hay không?”

“Cái gì?”

Họ đặt bài post trên diễn đàn lên mặt tôi.

“Trải qua điều tra, tố cáo tiết lộ là thật, người tiết lộ là giáo viên Lâm Mỗ ở trường, đã bị đình chỉ công tác, học sinh Lâm hủy bỏ thành tích cuối kỳ, ghi nhớ lỗi lớn, lưu ban xử lý.”

“Bây giờ công bố thành tích vật lý hai lần của học sinh Cố Tiểu Đường.”

“Quyển A 99 điểm. Quyển D 92 điểm.”

“Không tồn tại hành vi gian lận, thành tích có hiệu quả, lấy điểm cao nhất đưa vào thành tích tổng hợp cuối kỳ.”

Bạn cùng phòng hưng phấn mặt đều đỏ lên: “Quyển D vừa ra, đám học bá toàn bộ câm miệng!”

“Quyển A+D, gần như bao gồm toàn bộ tài liệu giảng dạy, Đường Đường cậu rõ chưa?”

“Ông trời có mắt!”

Tôi nhìn chằm chằm vào bản tin một lúc lâu, đột nhiên vừa khóc vừa cười như một kẻ ngốc.

Từ nhỏ tôi là một người thích đi ngược lại, người khác càng nói tôi kém cỏi, tôi lại càng cố gắng cho mọi người xem.

Cho nên lần ôn tập này không dám bỏ qua những thứ ngoài trọng điểm.

Sự thật chứng minh Thẩm Đình Chu quả thật không làm lộ đề.

Tỷ lệ rớt môn năm nay vẫn dẫn đầu tiếng kêu than dậy khắp nơi.

Chỉ là bình luận dưới tài khoản của tôi đã thay đổi.

“99 điểm, người đầu tiên có thể ở dưới tay giáo sư Thẩm còn sống sờ, đây là thực lực của vợ thầy sao?”

“Chúng ta chỉ cần chịu một trận tra tấn, mà cô ấy lại thi liền hai trận.”

“Học bá, nhận lấy đầu gối của tôi đi!”

Tuần thi cuối cùng cũng kết thúc.

Các học sinh có thời gian rảnh rỗi nhao nhao đăng nhập lên diễn đàn để ăn dưa.

Có người tổng kết lại chuyện này từ đầu tới cuối.

“Nói cách khác Lâm Thi Mặc mới là người thứ ba?”

“Cô ta muốn làm, nhưng vẫn không làm được. Giáo sư Thẩm không để ý đến cô ta.”

“Không phải, cô ta không sao chứ, mỗi ngày đều tự cho mình là vợ người ta, tôi còn tưởng là thật chứ.”

“Lâm Miên cũng rất hài hước. Tiểu phẩm tết âm lịch không có cô ta thì tôi không xem đâu.”

Lại qua vài ngày, đột nhiên Lâm Thi Mặc bị cơ quan công an mang đi điều tra.

Mọi người xôn xao.

“Ha, rõ ràng Lâm Thi Mặc chỉ là không đứng đắn…… Không biết cô ta chọc phải người nào, người ta ra tay đối phó luận văn của cô ta. Tra ra tất cả đều là làm giả số liệu.”

“Ha ha, nghe nói là lúc nói chuyện với tổ điều tra, không cẩn thận lỡ miệng đấy.”

“Vụ án vật rơi từ trên cao xuống đả thương người ở đại học A, biết không! Chính là cô ta làm!”

Tôi và Thẩm Đình Chu từ chối yêu cầu hòa giải của Lâm Thi Mặc.

Hoàng hôn, ánh chiều tà cuối cùng biến mất khỏi cửa sổ.

Thẩm Đình Chu một tay bê thùng đồ lặt vặt, một tay dắt tôi từ trong phòng làm việc đi ra.

Tôi nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ, đột nhiên ngậm miệng.

Trong nháy mắt ngây người.

Bất tri bất giác, một học kỳ đã qua.

Học kỳ sau Thẩm Đình Chu liền từ chức.

Hắn dừng chân hỏi: “Sao vậy?”

Đột nhiên tôi có chút không nỡ: “Nếu như học kỳ sau, em lại biến thành tên cặn bã kia thì làm sao bây giờ?”

Thẩm Đình Chu rũ mắt nhìn tôi, ngữ khí ôn hòa.

“Em là bởi vì thích anh, mới cố gắng học tập sao?”

“Hình như là vậy.” Nói xong tôi có chút thấp thỏm, “Anh có cảm thấy em rất nông cạn không?”

Thẩm Đình Chu mỉm cười: “Không đâu, nếu đây là động lực học tập hiện nay của em, anh nguyện ý dốc hết tất cả để yêu em.”

Giờ phút này tôi nhìn chằm chằm vào mặt Trầm Đình Chu, tim đập kịch liệt.

Hốc mắt tôi có chút chua xót: “Anh thật sự không thể ở lại thêm một học kỳ nữa sao?”

Thẩm Đình Chu cúi đầu hôn tôi.

“Mặc dù anh rất muốn, nhưng — đại học không nên là mảnh đất của những tin đồn nhảm, anh hy vọng em có thể tập trung và học được điều gì đó thực sự.”

Ngoài cửa sổ hiện lên bông tuyết.

Giấy khen và cúp Thẩm Đình Chu từng đoạt được tùy ý bị ném ở ghế sau xe.

Trong xe bật điều hòa.

Bàn tay thon dài kia theo váy ngắn của tôi trượt vào bên trong, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xẹt qua, trong lòng tôi như gợn lên từng gợn sóng.

“May mắn, lần này em không ngồi trên sách bài tập.”

Một tiếng cười nhẹ đốt đến đỏ bừng cả mặt tôi.

Cơ thể tôi gần như gắn liền với cơ thể mạnh mẽ của hắn.

“Anh…… Anh đừng nói nữa……”

Trong một câu nói dịu dàng của hắn, tôi rơi vào si mê.

Chiếc cúp phía sau xe phản chiếu ánh đèn neon, lắc lư tạo ra ánh sáng lấp lánh.

Tôi thấy được nhân sinh bao la hùng vĩ dưới bộ dạng ôn nhu kia.

Thích hắn hơn nữa, làm sao bây giờ?

Chương trước Chương tiếp
Loading...