Gió Động Lòng Cũng Rung - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:18:42
8
Chúng đáp máy bay riêng trở về thành phố A.
Vừa về đến nhà, phát hiện cửa nhà khép hờ, bên trong .
Tần Nghiêm hiệu bảo chờ ngoài cửa.
Trong nhà.
Tần Mẫn đang ngủ chiếc “ổ mèo khổng lồ” mà Tần Nghiêm mua riêng cho .
Cô thấy Tần Nghiêm thì lười biếng ngáp một cái:
“Anh ơi, cuối cùng cũng về , em nhớ chết .”
Giọng Tần Nghiêm lạnh lùng:
“Cô lấy chìa khóa từ ?”
Tần Mẫn mặc một chiếc áo hai dây trắng bó sát, đường cong cơ thể lộ mờ mờ ảo ảo.
Có lẽ cô thấy đang ngoài cửa.
Nên chẳng chút dè chừng mà làm nũng với Tần Nghiêm:
“Anh mấy ngày trả lời tin nhắn của em.”
“Em đến tìm mà ai mở cửa, nên đã gọi thợ khóa đến thay khóa mới. Em ngờ là ở nhà.”
“Anh đừng giận em mà, em chỉ là lo cho thôi.”
Cô định kéo tay Tần Nghiêm, nhưng chút nể tình gạt .
Tần Mẫn bĩu môi:
“Sao lạnh lùng với em như …? Vẫn còn đau lòng vì con nhỏ ham tiền đó ?”
“Em thật, chị Ứng Ly bỏ một lời, chắc chắn là moi đủ tiền của tìm trai bao khác.”
“Anh tìm cô làm gì nữa, phí thời gian! Em đã , chị hề đơn thuần như nghĩ .”
Tần Nghiêm lạnh:
“Cô lấy gan ở mà dám bôi nhọ cô mặt ?”
Tần Mẫn vô thức rùng một cái.
Cô cố biện hộ:
“Không , em chỉ là…”
“Không cần thêm nữa.”
Tần Nghiêm lấy một bản hợp đồng, đặt mặt cô :
“Đây là nhà và số tiền ông nội hứa cho cô khi còn sống. Di chúc của ông, thể thay đổi. Ký , rời khỏi nhà họ Tần.”
Đồng tử Tần Mẫn co rút, nước mắt lập tức dâng đầy trong mắt:
“Anh định đuổi em ?”
“Em đã làm sai gì chứ? Chỉ vì cô vài câu thôi ?”
“Tình cảm bao nhiêu năm của chúng , chẳng lẽ bằng ba năm cô xuất hiện ?”
Tần Nghiêm chẳng buồn giải thích nhiều, chỉ gõ nhẹ hai ngón tay lên mặt bàn, hiệu cô ký tên.
Tần Mẫn siết chặt nắm tay.
Trong đầu vội gọi hệ thống:
【Hệ thống, rốt cuộc là chuyện gì ? Mau tra chỉ số thiện cảm của Tần Nghiêm dành cho em . Sao đột nhiên đuổi em?】
Hệ thống như cô gọi dậy giữa lúc đang ngủ say.
Cáu kỉnh đáp: 【Biết , chờ chút.】
Một giây .
Hệ thống hút mạnh một , chửi thẳng:
【Tần Mẫn! Em rốt cuộc đã làm gì trong lúc nghỉ ngơi hả!?】
【Tại chỉ số thiện cảm của nam chính dành cho em tụt xuống còn -999 chứ!?】
Mặt Tần Mẫn lập tức trắng bệch.
【Cái gì cơ!?】
Giọng cô bắt đầu run rẩy.
【Không thể nào… Có hệ thống ? Phải làm đây!?】
Hệ thống cực kỳ mất kiên nhẫn, còn chút dịu dàng nào như .
【Tôi biết ? Mau nghĩ cách mà vớt vát .】
【Lố bịch thật đấy, đây là lần đầu tiên thấy một cốt truyện “nam chính truy thê” mà nam chính những truy, còn ghét nữ chính tới mức tụt về âm luôn.】
【Nếu em thất bại lần , coi như uổng phí ba năm cuộc đời, tức chết mất! Tự lo , ngủ tiếp đây.】
Tần Mẫn còn cách nào.
Chỉ đành xuống nước:
“Em ký! Anh , đừng đuổi em ? Em thể , là thân duy nhất của em…”
Tần Nghiêm lay động.
Anh liếc sang trợ lý bên cạnh.
Gã trợ lý cao to mặt lạnh hiểu ý ngay.
Giữ chặt tay Tần Mẫn, ép cô ký hợp đồng.
Tần Mẫn sốt ruột đến mức cắn tay trợ lý.
“Em ký! Em ký!”
Hai mắt đỏ ngầu, vùng vẫy dữ dội.
Lúc lao cửa thì phát hiện đang chờ ngoài đó.
“Là cô! Cô về cùng !?”
Tôi sợ cô làm chuyện điên rồ.
Theo phản xạ che bụng , lùi về phía mấy bước.
động tác lập tức chọc giận cô .
“Tần Nghiêm biết cô thai ?”
Chỉ trong vài giây im lặng, cảm xúc cô như phát điên.
“Anh biết cô mang thai mà vẫn xử lý cô, còn dẫn cô về đây!?”
“Sao thể như ! Sao thể như thế chứ!?”
9
Thật khó tưởng tượng một ngày, khống chế lôi lên sân thượng.
Chỉ cách mép mái nhà đang chênh vênh vài centimet.
Tần Mẫn dùng một con dao gọt hoa quả kề sát cổ .
Cô dùng làm con tin, uy hiếp Tần Nghiêm:
“Nếu nhất quyết đuổi em , thì em sẽ kéo cô cùng.”
Cô bằng ánh mắt đầy thù hận:
“Tất cả là tại cô.”
“Chỉ là nữ phụ thôi, dựa mà tranh giành nam chính với ?”
Tần Nghiêm nhanh chóng dẫn bao vây sân thượng.
Bên , đội cứu hộ phòng cháy chữa cháy cũng đã chuẩn sẵn phương án đệm cứu.
Tuy lo sẽ bất cẩn rơi xuống.
nếu Tần Mẫn phát điên thật, lỡ tay rạch một đường cổ , cũng chẳng nơi nào để né tránh.
Tôi cố trấn an bản thân thật bình tĩnh.
Gắng suy nghĩ cách thoát thân.
Vừa thấy Tần Nghiêm bước gần.
Tần Mẫn lập tức kích động hét lên:
“Anh mà tiến thêm một bước, sẽ giết cô !”
lúc đó.
Hệ thống hét lên chói tai:
【Đồ ngu! Cô làm cái gì hả? Tại chỉ số thiện cảm của Tần Nghiêm biến mất !?】
【Chết tiệt! Thanh thiện cảm thậm chí còn tồn tại nữa! Cô đúng là ngu đến mức còn thuốc chữa!】
Tần Mẫn như vớ cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lắp bắp:
【Hệ thống, nhớ là thể dùng điểm để reset thời gian đúng ? Mau reset , cho thời điểm bắt đầu chiến lược, lần kinh nghiệm , chắc chắn thất bại nữa !】
Hệ thống trả lời, chỉ khẩy lạnh lùng.
【Hừ.】
Tần Mẫn càng thêm hoảng loạn:
【Anh… ý gì ? Rốt cuộc giúp thì một câu rõ ràng , xị mặt với làm gì!?】
Giọng hệ thống đầy châm chọc:
【Cô chị , chẳng chúng là mối quan hệ hợp tác ? Cô thành công, mới thưởng điểm. Nếu cô thất bại xóa sổ, cũng chẳng gì cả.】
【Bây giờ chỉ số thiện cảm của Tần Nghiêm với cô đã chạm đáy, cốt truyện thì lệch hết cả . Cô còn mơ hỗ trợ làm nhân vật trung tâm cho cô ?】
【Mơ tiếp nhé.】
【Tôi kiểm tra xong — chỉ số thiện cảm mà dành cho nữ phụ hiện tại đã cao gấp mấy trăm lần so với cô . Tốt nhất là chuẩn tinh thần . Tôi tìm ký chủ mới đây.】
“Đinh—”
Một tiếng vang khẽ.
Phía Tần Mẫn bỗng chốc trở nên im bặt.
Tôi còn cuộc đối thoại giữa cô và hệ thống nữa.
Tay Tần Mẫn đang cầm dao bắt đầu run rẩy.
Tôi hiểu.
Hệ thống đã bỏ rơi cô , bây giờ cô cô lập.
chính vì thế…
Tâm trạng cô đã chạm đáy, gần như sụp đổ , bắt đầu lẩm bẩm trong trạng thái điên loạn:
“Dù thất bại cũng xóa sổ, chết thì chết, kéo theo một chôn cùng.”
Khoan đã.
Tôi chợt nhớ một chuyện.
Tôi là đai đen taekwondo mà!
Bao nhiêu năm dùng đến, suýt nữa thì quên mất!
Trong khoảnh khắc tia chớp lóe lên trong đầu.
Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi , gạt tay Tần Mẫn, vật cô ngã xuống đất.
Quay đầu , đúng lúc bắt gặp một đang lén leo từ sân thượng lên, định đến cứu .
Tôi lập tức nhận .
Chính là từng phỏng vấn , bảo rằng “đai đen taekwondo” phù hợp với vị trí thư ký.
Anh nuốt nước bọt.
“Giỏi quá cô Ứng ơi…”
“Bây giờ thật sự phần ngưỡng mộ cô .”
10
Tần Mẫn đã hệ thống xóa sổ.
Cuộc sống của trở yên bình.
Tần Nghiêm mỗi ngày đều kiên trì theo đuổi một câu trả lời từ .
Đến tháng thứ hai của thai kỳ, đồng ý lời tỏ tình của .
Anh dành cho một bất ngờ.
Và ngày hôm .
Tôi nhận một chiếc nhẫn kim cương từ Harry Winston.
Anh — cầu hôn !!!
Tôi vô tình trợ lý , kế hoạch , Tần Nghiêm đã âm thầm chuẩn suốt một năm.
Lẽ tiến độ sẽ nhanh như .
vì mang thai, buộc tạm gác công việc, đẩy nhanh kế hoạch cầu hôn.
Tôi nhớ lúc từng thấy tin nhắn đặt hàng trong điện thoại của .
“Tần Nghiêm, nếu đã sớm cầu hôn em như , tại lúc em hỏi mấy món quà đó là vì kết hôn , ?”
Tần Nghiêm nhướng mày:
“Lúc đó đúng là .”
“Vì món quà dùng để chính thức cầu hôn em, là thứ duy nhất thế giới , thứ thể mua bằng tiền.”
Tôi tò mò:
“Là gì thế?”
Đầu ngón tay khẽ chạm môi :
“Em sẽ biết ngay thôi, bảo bối.”
…
Dạo gần đây, Tần Nghiêm chỉ ngủ 4 tiếng mỗi ngày.
Giữa lúc bận rộn, vẫn cố gắng học về kiến thức thai kỳ.
Chỉ cần thoải mái, bất kể đang bận cỡ nào, cũng lập tức đưa đến bệnh viện.
Anh nhẹ giọng dỗ dành :
“Bảo bối, mang thai vất vả .”
“Anh yêu em.”
Tôi nhận dạo mệt.
Bèn khuyên nhủ:
“Tần Nghiêm, cần gấp , từ từ cũng , em thể chờ.”
chịu:
“Không .”
“Nếu một đêm nào đó em nghĩ vì mãi cầu hôn, càng nghĩ càng tủi thân, lặng lẽ mang con bỏ thì ?”
Tôi ôm lấy cổ .
“Em kiểu như .”
Muốn thơm một cái.
Tần Nghiêm né .
Tôi giận, buông tay khỏi cổ :
“Tránh ! Không cho thơm nữa thì hết thích !”
Tần Nghiêm nắm lấy tay , giọng khàn:
“Bảo bối.”
“Không cho em hôn… mà là sợ … kiềm . Em đang mang thai, thể…”
Anh khẽ ho một tiếng, chuyển đề tài:
“Váy cưới về , thử ?”
Mắt sáng lên, lập tức bật dậy:
“Muốn!!!”
Tôi đã thấy nhiều váy cưới.
từng chiếc nào khiến rung động như chiếc mặt.
“Chiếc là tự tay thiết kế. Không biết em hài lòng .”
Tôi chớp mắt:
“Anh tự tay thiết kế á?”
“Thật đó?! Anh biết cả cái nữa?”
Mãi mới biết, để làm chiếc váy cưới , Tần Nghiêm còn âm thầm đăng ký một khóa học thiết kế váy cưới ở nước ngoài.
Vừa làm học, hề xao nhãng.
Lúc bận nhất, ban ngày làm việc, chiều lên máy bay nước ngoài, học xong bay ngay về công ty làm tiếp nghỉ.
Giữa những lúc như thế, vẫn quên nhắn tin hỏi thăm .
Chuyến công tác lần .
Cũng là vì bản vẽ váy cưới đầu tiên đã thành, đích thân xem qua cần chỉnh sửa gì .
Tôi xúc động ôm chặt lấy .
“Cảm ơn , Tần Nghiêm.”
Bàn tay Tần Nghiêm bỗng ôm lấy đầu .
Ngón tay đan tóc, kéo tựa lòng .
Giọng trầm thấp, như tiếng sấm áp sát bên tai :
“Anh cưới em, Tiểu Ly.”
“Những tháng năm , em đồng ý ở bên mãi mãi ?”
Tôi hôn nhẹ lên má .
Trả lời một cách kiên định và chắc chắn:
“Em đồng ý.”
Gió khẽ thổi qua.
Có lẽ, đó chính là lúc lòng rung động.
(Kết thúc)