Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

GIÓ KHẼ LAY CỎ ÚA, ĐOM ĐÓM VẼ SÁNG ĐÊM HÈ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:49:28

Tiểu Huỳnh mất tích .

 

Khi nha Lục Mai vội vã chạy báo tin, Hứa Phi Mặc thậm chí buồn ngẩng đầu lên, chỉ mất kiên nhẫn mà ngắt lời nàng:

 

“Lần loạn chuyện gì đây? Là thấy thanh mai trong viện nở hoa, gọi qua xem? Hay là đan dây kết mới, mời sang đeo thử?”

 

“Bảo nàng đừng ồn, đừng bịa chuyện nữa. Ta thời gian rảnh để chiều theo nàng .”

 

Dạo gần đây, Hứa Phi Mặc bận.

 

Sắp tới nhậm chức ở Túc Châu, đang bận bịu lo liệu, chuẩn quà cáp kết giao với đồng liêu.

 

Nghe vị tiền bối đồng môn ở Khúc Châu - Từ Phong Thanh thành . Từ từng nâng đỡ nhiều, ơn tri ngộ. Nay nhân dịp đại hỷ của , còn chuẩn một phần lễ hậu hĩnh, đích đến chúc mừng.

 

Bận rộn xử lý công vụ, đến khi ngẩng đầu lên, trời tối sầm.

 

Dùng bữa xong, bọn nhà bếp thu dọn bát đũa, vị trí của Tiểu Huỳnh vẫn trống .

 

Hứa Phi Mặc mặt lạnh phân phó:

 

“Không ăn thì cứ nhịn, ai giữ phần cơm cho nàng!”

 

Các nha thấy Lục Mai phạt, ai dám lên tiếng nữa.

 

Nửa đêm gió nổi, tiết xuân vẫn còn vương lạnh, gió thổi lay động cành thanh mai ngoài thư phòng.

 

Hứa Phi Mặc giơ tay định đóng cửa sổ, chợt trông thấy mấy quả thanh mai còn xanh khẽ đung đưa tán lá, tròn trịa đáng yêu.

 

Bỗng nhiên, nhớ đến chuyện năm xưa—

 

Khi , còn nhỏ, chỉ vì hái quả thanh mai to nhất cây cho Tiểu Huỳnh mà ngã đến vỡ đầu chảy máu.

 

Nhìn thấy thương, đôi mắt Tiểu Huỳnh rưng rưng, khiến lòng đau nhói.

 

Hồi đó, sợ đau, cũng sợ thấy máu, nhưng điều sợ nhất vẫn là thấy Tiểu Huỳnh rơi nước mắt.

 

“Đừng nữa, Tiểu Huỳnh, đau , chẳng đau chút nào cả.”

 

“Ta cố ý ngã mà! Áo rách , nàng thể vá giúp , còn thêu cả đom đóm lên nữa!”

 

Cảm giác đau lòng … rốt cuộc đổi từ khi nào?

 

À, là từ khi… khi đó, thất của phụ hạ độc bát canh, Tiểu Huỳnh uống .

 

Lúc đầu, đau lòng, áy náy, ngày nào cũng ở bên nàng, như khi còn nhỏ, hái hoa cài lên tóc nàng, cùng nàng thả diều.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

thời gian trôi qua, Hứa Phi Mặc ngày càng bận rộn.

 

Hắn học, kết giao bằng hữu, rằng thế gian nhiều cô nương

 

Rằng Tiểu Huỳnh… còn là xinh nhất nữa.

 

Hắn trưởng thành, đến cái độ tuổi mà trèo cây sẽ thấy ngại ngùng, thả diều cũng sẽ chê.

 

Tiểu Huỳnh thì mãi mãi chẳng thể trở nên thông minh, cũng mãi mãi chẳng thể lớn lên nữa.

 

Đột nhiên, tim Hứa Phi Mặc nhói đau, ngay cả giọng điệu cũng dịu :

 

“Nhịn đói lâu như , chắc nàng cũng sai .”

 

“Lục Mai, bảo nhà bếp nấu một bát canh ngọt, mang đến cho nàng .”

 

Lục Mai liền bật , quỳ sụp xuống:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-khe-lay-co-ua-dom-dom-ve-sang-dem-he/chuong-3.html.]

“Xin chủ nhân thứ tội! Tiểu Huỳnh cô nương… hôm qua mất tích .”

 

Nha trong viện đều quỳ rạp đất, mặt mày tái mét, dám gì.

 

Chủ nhân nhà xưa nay chẳng luôn xem thường vị hôn thê ngốc nghếch ?

 

Thế nhưng bây giờ, nàng mất tích, chủ nhân sốt ruột đến mức gần như lật tung cả thành.

 

Có một gã tiểu tư tự cho là thông minh, bèn đoán rằng chủ nhân chỉ để tránh miệng lưỡi thế gian, bèn cẩn trọng :

 

“Chủ nhân, chuyện cũng hết cách . Chúng tận lực tìm kiếm. Nhà họ Chúc chỉ mỗi một cô con gái, bây giờ ngài công danh rạng rỡ, họ trách ngài ? E là họ còn mong đổi sang một con gái thông minh hơn…”

 

Lời còn dứt, gã tiểu tư một cước của Hứa Phi Mặc đá thẳng ngực, ngã dúi dụi xuống đất.

 

Lần đầu tiên, thấy chủ nhân nhà sắc mặt âm trầm đến thế.

 

Một kẻ to gan dè dặt hỏi:

 

“Chẳng… chẳng lẽ bọn buôn lừa gạt? Nếu đưa đến sòng bạc, là…”

 

Lời còn hết, ai ai cũng hiểu ngầm ý còn .

 

Lầu xanh, kỹ viện.

 

, chuyện từng xảy .

 

Hai năm , chính cái ngày hẹn Từ uống rượu ngắm hoa.

 

Hôm đó, Chúc Tiểu Huỳnh chạy đến bảo rằng nàng tròn mười sáu tuổi, hỏi khi nào cưới nàng về nhà.

 

“Phải đợi mười sáu năm nữa cơ, nàng nhớ nhầm , đúng là ngốc mà.”

 

Bây giờ nghĩ , câu thật quá nhẫn tâm.

 

Hôm đó, Tiểu Huỳnh buồn bã tảng đá hậu viện, suy nghĩ lâu.

 

Ở hậu viện một mụ già giả bán kẹo đường, dụ dỗ Tiểu Huỳnh theo.

 

May mà Từ phát hiện kịp thời, lúc đó mụ đang kéo nàng đến cửa phố hoa.

 

Hắn vội chạy đến giữ lấy Tiểu Huỳnh, nhưng nàng chịu , một mực theo mụ già .

 

Tối hôm trở về, Hứa Phi Mặc giận dữ vô cùng, mắng nàng là đồ ngốc, đồ ngớ ngẩn, trách nàng ngu xuẩn đến mức chỉ vì hai viên kẹo mà chịu theo lạ.

 

Nước mắt Tiểu Huỳnh đỏ hoe, vội vàng thanh minh:

 

“Không vì thèm kẹo.”

 

“Là bà thuốc thông minh, nên mới theo.”

 

Nàng cúi đầu, ngừng lau nước mắt, nhưng dù lau thế nào cũng hết .

 

“…Tiểu Huỳnh… Tiểu Huỳnh chỉ trở nên thông minh thôi mà.”

 

Tiểu Huỳnh mất tích nhiều ngày như , Hứa Phi Mặc thường mơ thấy nàng.

 

Mơ thấy chính đuổi theo nàng đòi một chuỗi dây kết đồng tâm, rằng cùng nàng kết tóc trăm năm.

 

Mơ thấy bóng lưng nhỏ bé lặng lẽ tảng đá hậu viện, và cả gương mặt đẫm nước mắt .

 

Cũng mơ thấy chính năm mười hai tuổi, từ cây thanh mai ngã xuống, vỡ đầu chảy máu, sang hỏi :

 

“Về thì ? Về , Hứa Phi Mặc cưới Chúc Tiểu Huỳnh ?”

 

“Con của các tên gì? Nó giống ngươi, giống nàng?”

Loading...