Gió Không Về Phượng Hoàng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1.
Hắn cười, nói với ta: “Ngươi không xứng làm hoàng hậu.”
Ta cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng: “Thần nữ hiểu, chưa từng dám vọng tưởng.”
Trên bãi săn của hoàng thất, Thái tử Cố Hoài – người sắp đăng cơ – nửa đùa nửa thật nói với ta: "Ngươi không thể làm vợ ta."
Mà ta, lại là vị hôn thê đã đính ước với hắn suốt năm năm, chỉ chờ đến khi ta cập kê là sẽ thành thân.
Chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày đó, vậy mà hắn lại dứt khoát buông tay.
Vì tiên hoàng bị ám sát, Cố Hoài kế vị sớm. Ta – người mà tiên hoàng từng chỉ định làm Thái tử phi – lại bị hắn phũ phàng từ chối.
Kiếp trước, cũng như thế.
Ta khi đó đã làm gì?
Không cam tâm, khóc lóc van xin, thậm chí tuyệt thực để ép buộc.
Ta nhất quyết phải gả cho Cố Hoài, nhất quyết trở thành hoàng hậu.
Ta khiến phụ thân ta – một vị tướng quân đầy trung nghĩa – dùng quân quyền để đổi lấy hôn sự này.
Kết quả thì sao?
Ký ức về những tháng ngày làm hoàng hậu bên cạnh hắn, khiến ta đến giờ vẫn còn run rẩy.
Giờ nghĩ lại, còn gì để không cam lòng nữa chứ?
Tất cả đều là an bài tốt nhất của số phận.
Thấy ta dường như cam chịu mà không phản kháng, Cố Hoài bắt đầu nghi hoặc.
Hắn hiểu ta, cho rằng ta sẽ ghen tuông, sẽ nổi giận, nhưng không – ta chỉ bình thản.
Không cam tâm, hắn nói đầy giễu cợt:
“Cũng bởi ngươi không phải kẻ vô tình, nể công nhà ngươi có ơn với giang sơn này, sau khi trẫm lập hậu, sẽ phong ngươi làm Thục phi.”
Từ hoàng hậu giáng xuống Thục phi – bề ngoài phẩm vị không cách biệt là bao, nhưng ẩn sau đó là nỗi nhục nhã không lời.
Theo lý, ta nên nổi điên, tạo cớ cho hắn tội danh, khiến gia tộc ta diệt vong.
Nhưng ta chỉ cúi đầu, cung kính nói:
“Thần thiếp tạ ơn bệ hạ ban ân.”
Hắn sầm mặt, quát lớn:
“Với tài năng, dung mạo, đức hạnh của ngươi, được phong phi vị đã là thiên ân, ngươi còn dám bất mãn sao?”
Hắn không cần nghe ta nói, tự diễn giải rồi phẫn nộ, có thể thấy hắn đã ghét ta đến tận xương tủy.
Ta vẫn lặng im, không phản bác, chỉ yên lặng cúi đầu.
Hắn đột nhiên khựng lại, nhíu mày:
“Chờ đã, vừa rồi ngươi nói gì?”
“Ngươi nói… tạ ơn?”
Cố Hoài định mắng tiếp, nhưng mắng đến nửa chừng mới giật mình nhận ra – ta không oán giận, không tranh luận, mà là thật tâm nói lời tạ ơn.
Hắn ngỡ ngàng, sửng sốt, nhìn ta bằng ánh mắt chẳng thể tin nổi.
Còn ta, vẫn cung cung kính kính, lặng lẽ nghe dạy bảo.
Một đấm đánh vào bông hắn bất lực, chỉ có thể phất tay áo bỏ đi.!
2.
Họa vô đơn chí.
Đối với việc Cố Hoài biến ta từ vợ thành thiếp này.
Phản ứng của cả nhà khiến ta rất bất ngờ.
Phụ thân nói, chuyện tốt chuyện tốt, nhà chúng ta bớt đi nghi ngờ công cao chấn chủ.
Mẫu thân nói, quản lý hậu cung không phải chuyện dễ, từ xưa đến nay, làm hoàng hậu có mấy ai sống thoải mái.
Hai người huynh trưởng nói, làm Thục phi thì tốt, vị trí này lương tháng không ít, nhưng người tranh giành lại ít, họ không cần lo lắng vì ta bị thay thế, phải liều mạng đổi lấy quân công để bảo vệ địa vị hoàng hậu của ta.
Đệ đệ không hiểu lắm, nhưng thấy cả nhà đều vui vẻ, đệ ấy cũng vui theo, nhảy nhót khắp sân, vừa nhảy vừa reo: Tỷ ta là Thục phi nương nương.
Điều này khiến "Người trong cuộc." như ta có chút ngơ ngác.
Hóa ra, cả nhà đều nghĩ như vậy sao?
Vậy kiếp trước, ta gần như phát điên để giữ địa vị hoàng hậu, vì họ mà giành lấy vinh quang, là ta tự cho là đúng, tự mình cảm động?
Hình như là vậy.
Giờ đây, ta là Thục phi, cả nhà càng thoải mái hơn.
Trước đây khi còn là chuẩn Thái Tử Phi, ngày nào ta cũng phải theo ma ma trong cung học quy củ, cả nhà cũng theo đó mà căng thẳng.
Bây giờ ta không thể làm Thái Tử Phi, càng không thể làm hoàng hậu, ma ma đã được điều đi để đào tạo gấp rút cho tân hoàng hậu, không khí trong phủ cũng theo đó mà thoải mái hơn.
Phụ thân thường kéo chúng ta uống rượu, thỉnh thoảng hứng lên, từng người luyện tập, cả sân tràn ngập tiếng cười nói.
Giáng vợ làm thiếp, là tai họa sao?
Rõ ràng là phúc khí!
3.
Hoàng hậu do Cố Hoài tự chọn cũng là con gái của võ tướng, tên là Lý Vy.
So với ta vì sớm được định làm Thái Tử Phi, bị bắt theo tiêu chuẩn của Thái Tử Phi mà đào tạo, một thân võ nghệ đã sớm hoang phế, hiện giờ chỉ còn là cái hình thức. Còn Lý Vy thì có võ công thật sự, cùng phụ huynh ra chiến trường, lập được công, nàng xứng đáng là con gái của võ tướng. Kiếp trước, Cố Hoài đã khuynh mộ nàng.
Chỉ là, vì công lao phò tá của cha ta, vì tình cảm nhiều năm của ta đối với hắn mà mọi người đều biết.
Khi ta không đồng ý bị giáng làm thiếp, cha ta lại giao ra quân quyền, Cố Hoài đã thỏa hiệp, lập ta làm hậu, phong Lý Vy làm quý phi.
Mặc dù, chúng ta và hắn là trao đổi.
Nhưng hắn vẫn lấy cớ này mà hận ta.
Trong cung, trước triều, hắn cố hết sức làm nhục ta.
Hắn dành cho Lý Vy tất cả sự tôn trọng của một người vợ.
Dành cho ta tất cả sự nhục nhã của một người thiếp.
Ai, thật không cần thiết, chúng ta không tranh.
Nghe nói, các ma ma dạy Lý Vy rất nghiêm khắc.
Các ma ma là người do Thái Hoàng Thái Hậu phái đến, bị họ dạy dỗ năm năm, ta quá hiểu thủ đoạn của họ.
Trước đây, ta từng nghi ngờ, là ma ma, dù có chỗ dựa vững chắc đến đâu thì người dạy cũng là hoàng hậu, không nể nang chút nào, không sợ sau này bị thanh toán sao?
Sau này ta mới ngộ ra, Tiên Hoàng chết quá nhanh, Thái Hoàng Thái Hậu từ Thái Hậu chuyển sang Thái Hoàng Thái Hậu, thời gian quá ngắn, tai mắt bà ta giăng khắp cung vẫn còn đó, không ít vị trí quan trọng trong triều đều là người của bà ta, để tiếp tục nắm giữ quyền lực tối cao, bà ta nhất định phải nhúng tay vào việc lựa chọn tân hoàng hậu.
Nhưng lại không muốn làm quá lộ liễu, chọc giận tân Thái Hậu và tân hoàng, vì vậy, bà ta liền âm thầm dùng thủ đoạn.
Trừ khi là người bà ta sắp xếp, nếu không thì ai làm hoàng hậu cũng không được lâu, cũng không được yên ổn.
Đây cũng là một trong những lý do khiến ta vui vẻ nhường ngôi vị hoàng hậu, năng lực làm yêu của lão yêu bà này rất lợi hại.
Ai làm hoàng hậu thì người đó chịu tội! Vậy thì nhường cho người trong lòng Hoàng Thượng chịu tội yêu này đi.
Dù sao thì, ta từ bi, khổ tất nhiên phải để người khác chịu.
Nghĩ đến đây, ta vui vẻ ăn thêm một quả trứng nướng.
4.
Nửa năm sau đại điển phong hậu, ta và mấy vị tiểu thư đại thần khác vào cung, đến lúc này, cộng thêm những người do Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hậu nhét vào, cùng với một số lão nhân thời Cố Hoài còn ở tiềm để, trong cung đã có gần hai mươi phi tần.
Ha ha, số lượng này khiến ta vui mừng khôn xiết, Lý Vy quả là người tốt.
Kiếp trước khi ta làm hoàng hậu, lòng đố kỵ rất nặng, Cố Hoài đăng cơ nửa năm, số nữ nhân trong hậu cung chưa đến mười người, Thái Hậu thái hoàng, Thái Hậu muốn đưa người vào ta đều sẽ làm loạn một chút, đại thần muốn đưa con gái vào thì càng đừng hòng.
Kiếp này, cảm tạ lòng khoan dung của Lý Vy, hiền đức lương thiện, Hoàng Thượng mở rộng hậu cung lần đầu đã đạt được thành quả rõ rệt, khiến xác suất ta được lật thẻ thị tẩm giảm xuống rất nhiều.
Tâm thái quyết định tất cả.
Khi ta thích Cố Hoài, ta hận không thể chỉ có mình ta, ai thị tẩm ta cũng đố kỵ.
Khi ta không thích Cố Hoài, ta không muốn ngủ với hắn chút nào, nghĩ đến việc cùng phòng với hắn cũng thấy ghê tởm.
5.
Sau khi vào cung, trong số chúng ta, người đầu tiên được thị tẩm là cô nương Nhiếp Hoàn Nhi đến từ nhà mẹ đẻ của Thái Hoàng Thái Hậu, vừa vào cung đã được phong làm quý phi, dung mạo xinh đẹp hơn cả hoàng hậu, miệng ngọt như mật, biết điều, quy củ rất tốt, được Hoàng Thượng rất thích, Thái Hậu thấy cũng hài lòng, mọi người đều cho rằng nàng là một người ngoan ngoãn, chỉ có ta biết đó là một con rắn độc.
Bốn tháng sau, hoặc dựa vào cha ở triều đình cầu xin, hoặc dựa vào thủ đoạn của bản thân để tranh sủng, trong số chúng ta, ngoại trừ ta, đều đã được hưởng ân sủng.
Chỉ có ta, ngoan ngoãn ở trong cung, ngoan ngoãn chờ lật thẻ.
Sau đó, ta bị gọi đi nói chuyện liên tục.
Người đầu tiên tìm ta là Thái Hậu, bà là người thích ta từ khi ta còn là chuẩn Thái Tử Phi.
Bà rất đau lòng khi ta bị kéo xuống khỏi vị trí hoàng hậu, nhưng so với việc đau lòng vì ta bị xúc phạm đến tôn nghiêm, bà càng quan tâm đến tình mẫu tử với Hoàng Thượng.
Bà đã ban thưởng để bù đắp, ta tiếp nhận cũng tạ ơn.
Nhưng ngoài ra, bà cũng không đối xử tốt với ta.
Ta cũng chưa từng mong đợi gì ở bà.
"Thục phi, có phải ngươi còn oán hận Hoàng Thượng không?" Câu đầu tiên của bà, thiếu chút nữa đem ta đưa lên Tây Thiên.
Ta vội vàng quỳ xuống dập đầu.
"Thái Hậu anh minh, thiếp đối với Hoàng Thượng chỉ có sự tôn kính vô hạn, không hề có chút oán hận nào, xin Thái Hậu minh xét."
"Vậy ngươi vào cung nửa năm, vì sao chưa hề thị tẩm?"
"Thiếp không phải không thị tẩm, thiếp vẫn luôn chờ, chờ theo quy củ, thiếp cũng không biết tại sao Hoàng Thượng vẫn chưa từng lật thẻ của thiếp."
Một tiếng cười khúc khích vang lên.
Thái Hậu ý cười đầy mặt: "Ai nha, ngươi nói ngươi nha, sao lại không lanh lợi như thế, ngươi xem những người vào cung cùng kỳ với ngươi, không phải đều nghĩ cách để thu hút sự chú ý của Hoàng Thượng sao, ngươi thì hay rồi, chỉ làm một người ngoan ngoãn. Ngươi phải nhớ, muốn Hoàng Thượng lật thẻ của ngươi, ngươi phải khiến Hoàng Thượng chú ý đến ngươi, điều này phải do chính ngươi tranh thủ."
"Thiếp minh bạch, cẩn tuân theo lời dạy của Thái Hậu."
Sau khi được huấn luyện, ta ngoan ngoãn trở về cung của mình.