Gió Mát Vô Tận Thuộc Về Ta - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:42:39
7
Hắn từ cao bước xuống, ngón tay nhấc cằm lên, nhẹ giọng :
"Thật là vô vị."
Lẽ nào cuối cùng cũng cảm thấy hành hạ là điều vô nghĩa?
Ta giữ gương mặt biểu cảm, mắt cụp xuống, vẻ ngoài ngoan ngoãn.
Lòng ngón tay Bùi Tranh nóng ấm, chạm gương mặt lạnh buốt của , khiến da thịt nhói đau.
"Chỉ còn khuôn mặt , vẫn xem như chút nhan sắc."
Hắn , mạnh tay hất mặt sang một bên. Từng chữ thốt lạnh lẽo như băng:
"Đêm nay hầu hạ ."
Trong khoảnh khắc , đầu óc trống rỗng. Theo bản năng quên cả quy củ, ngẩng đầu Bùi Tranh.
Chỉ thấy vẻ mặt bình thản, tựa như đang một chuyện bình thường đáng để tâm.
Còn , ngay lập tức, rơi hố băng sâu thẳm.
Trong những nô tỳ của phủ, tất cả đều là hạng tiện dân.
Có như , vì phạm tội mà trở thành nô tỳ.
Cũng sinh là nô, con cái của những nô lệ.
chỉ cần là nô, thì chẳng còn nhân quyền.
Khi các phủ nhận về, sống c.h.ế.t còn tự quyết định.
Đòn roi, lao dịch, thậm chí trở thành công cụ phát tiết… đều là những điều quá đỗi bình thường.
Ta cúi đầu, hai tay nắm chặt.
Trong đầu dội lên từng tiếng gào thét:
"Dựa ? Vì cớ gì chịu đựng những điều ?
Phản kháng ! Đấu tranh ! Sợ gì chứ? Cùng lắm thì chết, gì đáng ngại?"
lý trí đang sức kiềm chế cơn thịnh nộ cuồn cuộn trào dâng:
"Hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa, gì là vượt qua . Chỉ còn hai năm nữa thôi, thêm hai năm là thể tự do. Đừng vì phút bốc đồng mà phá hỏng sự nhẫn nhịn bấy lâu."
… hai năm. Trong hai năm , còn chịu đựng bao nhiêu nữa đây?
Ta cảm nhận mùi m.á.u trong miệng.
Ta cúi đầu thật thấp. Trong đôi mắt mờ nhòe, một giọt nước rơi xuống ướt tà váy.
Ta vội đưa tay lau .
Ta chính đáp một tiếng: "Vâng."
8
Dường như lịch sử luôn lặp , những bất hạnh liệu cứ đến cùng một thời điểm sẽ trải qua cùng một nỗi tuyệt vọng ?
Tháng mười một năm ngoái, rằng sẽ còn lễ trưởng thành hai mươi ngày nữa.
Kết quả tệ nhất, nghĩ, lẽ là đưa về trang trại nơi thôn dã, tự sinh tự diệt, hoặc giáng xuống thứ dân, từ đó còn ai đoái hoài tới.
ngay khi cho rằng đó là kết cục đau đớn nhất, thì còn tình cảnh tồi tệ hơn xảy đến.
Ta thấy mẫu với phụ :
" đối ngoại, chỉ thể là cha nương đứa trẻ cố tình tráo đổi, khiến Bảo Gia lưu lạc bên ngoài suốt mười lăm năm qua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-mat-vo-tan-thuoc-ve-ta/chuong-3.html.]
Người phụ tóc hoa râm lặng im lâu, mới cất lời:
"Đứa trẻ Bảo Gia chịu tai họa suốt mười lăm năm, bắt nó gánh thêm điều nữa?"
Ta co tấm rèm che cao của từ đường, đến thở cũng dám.
Ta thấy vẻ mặt của mẫu , chỉ giọng bà chút do dự, vẫn điềm tĩnh, kiềm chế và vững vàng như khi.
Bà :
"Gánh họa gì chứ?
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Một đứa trẻ mồ côi trong loạn lạc, thế Bảo Gia sống trong tướng phủ, ăn ngon mặc đến tận bây giờ, là ân huệ lớn lao ."
"Hiện giờ đến lúc nó báo đáp."
"Hơn nữa, nếu để rằng chúng cố ý dùng một đứa trẻ khác thế Bảo Gia trong tướng phủ để bia đỡ đạn, họ sẽ nghĩ gì về chúng ?"
Phụ ngập ngừng, nhưng vẫn :
"Dù đây cũng là chúng …"
Mẫu cắt ngang bằng một tiếng hừ lạnh:
"Vậy thì nếu sự thật lộ , bảo Bảo Gia đối mặt với đời? Chẳng lẽ để một tiểu thư danh giá của phủ chúng cúi đầu cảm kích một đứa con hoang? Sau Bảo Gia còn gả nhà thế nào đây?"
"Dù vì danh tiếng của phủ chúng , ông cũng nên nghĩ cho các con chứ!"
Cuối cùng, phụ thêm lời nào.
Còn , kiềm chế nổi mà run rẩy.
Ta chỉ thể cắn chặt bàn tay , nín thở để phát âm thanh.
Hôm đó, đợi họ , vẫn trốn ở đó lâu mới rời .
Trở về viện, ai nhận rằng biến mất lâu như thế.
Giống như những năm tháng trưởng thành , mỗi khi thấy tủi , đều trốn rèm che ở từ đường mà cuộn .
Không ai nhận mất tích, ai tìm .
Ta giường, cuộn trong chăn dày cộm, nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt.
9
Lần đầu tiên cảm thấy tất cả như một giấc mộng, là khi phụ mẫu trở về, mới hóa con gái của phủ tướng quân.
Sau khi mẫu sinh ở biên cương, bà bế nhầm con.
Cô con gái thật sự của họ nuôi lớn trong một gia đình nông dân ở biên cương.
Nửa tháng tiếp theo, phủ đổi mới, họ chuẩn thứ chu , chỉ đợi Thịnh Bảo Gia từ biên cương trở về.
Điều khiến cảm thấy hơn mười năm qua chẳng khác gì một giấc mơ, tìm chút gì là thật.
Lần thứ hai, là khi phủ phục đất, mẫu và cha bàn bạc, mới sự thật hóa bẩn thỉu đến thế.
Lần thứ ba, là ngày lễ trưởng thành của , của quan phủ đến bắt .
Tội danh là cha nương cố tình tráo đổi trẻ con, con cái trả giá .
Ta đầu, thấy gương mặt nghiêm nghị của phụ , thấy ánh mắt lạnh lùng của mẫu , và thấy ca ca đầu , tránh ánh mắt cầu cứu của .
Quan phủ, dân chúng, một ai tin lời .
Sau đó, trần truồng giữa đám nô lệ chịu tội, xô đẩy, tẩy rửa.
Mọi chuyện như một cơn ác mộng bao giờ tỉnh , mà thì cách nào cầu cứu.