Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

GIÓ THỔI NƠI ĐỒNG NỘI - 10 - HẾT

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:28:26

Thôi Hành chăm sóc suốt bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đến lượt chăm sóc . Vừa hầu hạ , cùng công chúa Cẩm Hoa quan sát tình trạng của những bệnh nhân khác, cùng quân y thảo luận phương pháp chữa trị.

Lương Châu vốn ít , mà mỗi ngày vẫn gục xuống, t.h.i t.h.ể đều lửa lớn thiêu rụi.

Thôi Hành gầy sọp trông thấy, thể vốn khỏe mạnh nhưng bệnh tình quá nặng, e là cầm cự bao lâu nữa.

"Chiêu Doanh, nếu thực sự qua khỏi, đừng ở Hầu phủ nữa, hãy ngoài tìm cho một cuộc sống riêng."

Ta trừng mắt lườm : "Thôi Hành, nếu còn viên phòng với chết, sống cũng quá hèn nhát ."

Thôi Hành nhưng đến sức lực nhếch môi cũng , chỉ thể yếu ớt : "Không hèn nhát, ít cũng nuôi lớn ."

Cẩm Hoa bên một lúc lâu, môi mím thật chặt, gì. Mấy ngày nay cổ họng nàng đau rát như d.a.o cứa, đến cả giọng cũng chẳng thể cất lên.

Thực cũng phát sốt, đầu óc choáng váng dữ dội. Tận khi đến Lương Châu, mới thực sự hiểu phụ mẫu và Thôi Hành dành cho một môi trường trưởng thành đến nhường nào.

Ở những nơi từng đến, những đói khát đến mức hóa thành xương khô nơi đầu đường xó chợ, m.á.u chảy thành sông, bức đến đường cùng liều mạng chạy trốn giữa rừng rậm dịch bệnh, những thể ốm đau chờ đợi một ngày mai tới .

Ngọn lửa thiêu xác ngày càng rực cháy, mà những phương thuốc thông thường vô dụng đối với dịch bệnh . Chúng bao đêm ngủ, cứ hết đến khác thử nghiệm thuốc.

Ta quên mất đây là đêm ngủ thứ bao nhiêu, cũng chẳng nhớ rõ thử bao nhiêu công thức. Lần , khi bệnh nhân uống thuốc, và Cẩm Hoa , cuối cùng thấy tia hy vọng trong mắt đối phương.

Sau khi bàn bạc với quân y, chúng xác định bài thuốc thể chữa khỏi dịch bệnh. Ta và Cẩm Hoa nhanh chóng gói thuốc , bắc vài chiếc nồi lớn nấu thuốc, đó múc từng bát cho . Những bệnh quá nặng, ngay cả sức đến nhận thuốc cũng , và Cẩm Hoa liền tự mang thuốc đến tận nhà họ.

Ngọn lửa thiêu xác bên ngoài thành Lương Châu cuối cùng cũng tắt. Trên đường trở về doanh trại, Cẩm Hoa nghiêng đầu , khẽ mỉm .

"Trước đây từ Mạc Bắc trở về kinh, dọc đường , bộ câu chuyện của Thôi Hành đều xoay quanh . Hắn vẫn còn tâm tính trẻ con. giờ , dường như trưởng thành hơn nhiều."

Chúng cuối cùng cũng chút thời gian để trò chuyện. Nàng nhắc đến chuyện hòa , chợt nhớ đến lời đồn ngoài phố, kiềm sự hiếu kỳ mà hỏi: 

"Công chúa, khi xưa hòa , thật sự liên quan đến Thôi Hành ?"

Cẩm Hoa công chúa mỉm , bình thản đáp: 

"Ta từng ngưỡng mộ Thôi Hành, nhưng việc hòa là quyết định của lý trí, hành động bồng bột vì tình cảm. Khi nước Liêu yêu cầu công chúa hòa , các tỷ ai cũng , lóc vô cùng dữ dội. Ta nghĩ, thì cứ để thôi. Công chúa là do thiên hạ nuôi dưỡng, cũng nên chút gì đó vì thiên hạ ."

Thế mà dân gian đồn rằng nàng hòa là vì thất vọng, chán nản với tình yêu, thật sự là quá ư nông cạn.

"Nay trở về, lão phu nhân còn tác hợp và Thôi Hành. buông bỏ tâm tư từ lâu. Huống hồ, , Thôi Hành thích ."

"A Doanh, nữ tử do Thôi Hành dạy dỗ tất nhiên thể tầm thường. Muội y thuật cao minh, chớ nên trói buộc bản nơi hậu trạch. Muội nên cùng sóng vai mà ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-thoi-noi-dong-noi/10-het.html.]

Nàng khẽ vỗ vai , ánh ban mai mỉm .

"Thôi Hành tỉnh , mau gặp ."

12

Thôi Hành đang đợi trong quân doanh.

Ánh sáng hắt lên khuôn mặt , bảy năm qua chỉ để dấu vết mà cũng khắc ghi dấu ấn . Hắn từ một thiếu niên ôn hòa trưởng thành thành một vị tướng quân mạnh mẽ gai nếm mật.

Kiếm tua ngọc mà tặng khi xưa, vẫn luôn mang bên như một món đồ trang sức.

"Trận chiến cuối cùng vô cùng ác liệt, gió thổi cỏ lay, đạn pháo vang rền, tưởng sẽ bỏ mạng nơi sa trường."

“Ngọc tặng vấy máu. Ta sợ khi chết, quân Liêu sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u xuống nên gỡ nó , cắn chặt trong miệng. Như , dù c.h.ế.t thì chí ít  vẫn thể giữ món quà của ."

"Ta vốn tin quỷ thần, mà khoảnh khắc đó cầu xin trời cao, chỉ mong thể gặp một nữa. A Doanh, còn thể sống sót để thấy , thật bao."

"Vậy thì đừng xa nữa." Ta mặt , cùng đón lấy ánh sáng.

"Huynh tướng quân xông pha trận mạc. Ta quân y, lực tương trợ ở hậu phương. Chúng sẽ bao giờ chia xa nữa, ?"

“Như lầm của phụ mẫu , cũng thể dùng một cách khác để bù đắp.”

13.

"Gió thổi..."

Ta cũng bước ngoài, ngắm bầu trời rộng lớn bên ngoài hầu phủ, cùng sánh bước sa mạc mênh m.ô.n.g cùng giang sơn bát ngát.

Thôi Hành , giang rộng đôi tay. Khoảnh khắc nhào lòng , thấy khẽ thở dài: 

"A Doanh của , thật sự trưởng thành ."

"Vậy nên cần mẫu của nữa, phu quân của ."

"Thôi Hành, đến vị phu quân thực sự, chỉ bái đường mà còn động phòng nữa cơ."

Hắn vén những sợi tóc vương bên tai , mỉm ôn hòa: "Cầu còn , Chu phu nhân."

Gió vẫn thổi như hẹn, tình yêu cũng theo một cách khác mà vượt qua sông rộng biển dài, cập bến bờ.

 

Loading...