GIÓ XUÂN THỔI QUA NGỌC MÔN QUAN - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:41:56
10
“Tướng quân! Tướng quân!”
Lý Trì Uyên gốc cây, kéo xác một con sói hoang, ngẩng đầu gọi .
Ta bừng tỉnh, nhảy từ cây xuống, từng bước từng bước tới mặt .
Ta cố giữ giọng bình tĩnh hỏi:
“Ngươi… nhận ?”
“Không nhận .”
Chàng ngây ngô, lắc đầu.
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Thì cố tình lẩn tránh , mà là… quên thật .
“Tướng quân, tướng quân…”
Chàng bắt đầu gọi .
Có lẽ lâu lắm ở cách gần thế , cứ mãi, rời mắt .
“Đa tạ tướng quân cứu mạng. Không tướng quân tới nơi rừng rú hẻo lánh thế ?”
“Gần đây sơn tặc lộng hành, theo chân một đám bọn chúng lẻn đây.”
Lý Trì Uyên, năm năm gặp, kỹ thuật dối của càng lúc càng thành thạo?
Nghe xong, kêu một tiếng “c.h.ế.t !”, chẳng buồn để tâm tới con mồi nữa, lưng bỏ .
Ta vội vã nhặt xác con sói lên, bước theo về phía nhà .
Chàng lo cho vợ con.
Vừa bước cửa, cuống quýt gọi hai họ.
Cô nương tên A Hoan tiếng thì dò dẫm , tiến lên khoác tay .
Có lẽ cảm thấy phía theo, nàng ghé sát tai Lý Trì Uyên, khẽ hỏi:
“Hạc ca, đến ?”
Lý Trì Uyên kéo A Hoan đến mặt , giới thiệu:
“A Hoan, đây là vị tướng quân cứu mạng hôm nay. Tướng quân, đây là thê tử của , mắt nàng thấy rõ, nếu gì thất lễ, xin tướng quân chớ trách.”
Lúc đó, từ trong nhà một đứa bé ba tuổi chạy , bế thốc nó lên, với rằng đó là con .
Ba họ, một nhà ba hạnh phúc mặt .
Khung cảnh , thấy bao nhiêu trong mộng.
, cạnh … là .
Ta cố gắng nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng, hỏi:
“Còn ngươi? Ngươi tên gì?”
“Ta là Hứa Hạc, Hứa trong Hứa Tiên, Hạc là bạch hạc. Tướng quân thì nên xưng hô thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gio-xuan-thoi-qua-ngoc-mon-quan/6.html.]
Chàng quên mất tên … nhưng vẫn nhớ tên .
Ta mà, sẽ thể nào quên sạch sành sanh .
Ta cố kìm nén khao khát ôm lòng, mỉm đáp:
“Lý Trì Uyên.”
O mai d.a.o Muoi
Chàng khen ngợi cái tên thật , nhưng tuyệt nhiên phản ứng nào khác, nhíu mày, đau đầu.
Xem , … quả thực là mất trí nặng .
Lý Trì Uyên cứ nhất quyết giữ ở ăn cơm, mà cũng ở bên cạnh thêm một chút.
Ở cây bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng ăn bữa cơm do nấu, mùi vị thật tệ.
là Lý Trì Uyên.
Dù gì cũng đều .
Dù giờ chỉ còn một cánh tay, vẫn sống một cuộc đời rực rỡ.
Ta nhắc chuyện rời , cũng đuổi .
Vậy là ở đến tận trời tối, lấy cớ hợp tình hợp lý để ngủ .
Chàng đưa Tiểu Hổ sang một gian nhà khác.
Đêm đó, và A Hoan ngủ cùng .
Trước khi ngủ, thấy Lý Trì Uyên đẩy cửa ngoài, liền lặng lẽ theo.
“Tướng quân, là đánh thức ngài ?”
Chàng áy náy .
“Không , thói quen ngủ sớm. Hạc định ?”
Vừa , :
“Tướng quân chẳng hôm nay trong núi sơn tặc xâm nhập ? Ta kiểm tra mấy cái bẫy xung quanh, xem còn dùng . Kẻo đêm đến tập kích thì nguy.”
“Ta sẽ ở đây thêm vài ngày, bảo vệ các ngươi.”
Nói dứt câu, chúng tới đám bụi rậm bẫy mà , đúng chỗ đầu chúng tìm đến .
Chàng đào một cái hố sâu.
Ngày đó nếu thật sự xông thẳng , e là những cọc gỗ đáy xuyên nát .
Có lẽ vì trời quá tối, lúc rải cỏ khô thì thể loạng choạng, suýt nữa ngã xuống hố.
Ta kịp suy nghĩ, còn nhanh hơn cả , nhảy .
Những cọc gỗ to như thế, nếu rơi xuống thì chắc chắn mất mạng.
Lý Trì Uyên giữ thăng bằng, lập tức quỳ xuống, dùng cánh tay còn kéo lên.
Ta níu lấy dây leo bên hông, nhờ sức mà trèo lên .
“Ngài điên ? Nhảy gì chứ!”
Lý Trì Uyên thở hổn hển quát.