Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Giữa Hai Lớp Vỏ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

19


Nếp nhăn trên mặt họ, tóc bạc trên đầu họ.


Họ dậy sớm về muộn, cũng vất vả nhiều.


Là con cái, tôi nên thông cảm cho họ.


Nhưng tôi… không thể đồng cảm nổi.


Tim tôi, đã nguội lạnh từ lâu.


Anh tôi chẳng nói ủng hộ cũng chẳng phản đối. Em gái tặng tôi một đôi bốt trắng tinh.


“Chị, mang đôi giày này vào, chị có thể đến bất cứ nơi nào chị muốn.”


“Tiền sinh hoạt của chị, em sẽ lén gửi cho.”


Sao mà được.


May mà, tài khoản công khai của tôi đã thành công.


Là người dám “ăn cua đầu tiên”, tôi nhận được phần thưởng xứng đáng.


Tháng nào cũng có đơn đặt quảng cáo, tháng cao nhất thu về hơn hai vạn.


Trong khi bạn học cùng khóa, phần lớn lương tháng chỉ 4 – 5 nghìn.


Dĩ nhiên, khoản này tôi sẽ không bao giờ nói với bố mẹ.


Ba năm cao học xảy ra rất nhiều chuyện.


Anh tôi hủy hôn, mẹ nói cô gái kia lăng nhăng.


Nhà có đất bị giải tỏa, mỗi khẩu được hơn hai vạn tiền bồi thường.


Bố mẹ nói phần tiền của tôi sẽ không gửi nữa, về sau cũng không yêu cầu tôi đưa trợ cấp.


Bố mẹ định dùng khoản đó xây nhà ở quê, anh trai muốn mua nhà ở huyện, họ hỏi ý tôi.


Những năm gần đây, tư tưởng quê nhà cũng thay đổi.


Không còn phản đối con gái học nữa, mọi người bắt đầu nhận ra: đầu tư cho giáo dục là có hồi báo.


Tôi là người học cao nhất nhà, trong các việc lớn nhỏ, bố mẹ cũng dần hỏi qua ý tôi.


Tôi ủng hộ mua nhà ở huyện.


Cuối cùng, dùng tiền bồi thường cộng với khoản tiết kiệm của anh tôi để trả tiền đặt cọc.


Bố lúc đầu càm ràm, sau khi nhà tăng giá thì sung sướng khoe khắp nơi: “Vẫn là mua nhà trong thị trấn là đúng. Thấy chưa, ánh mắt tôi chuẩn ghê chưa?”


Học kỳ hai cao học, em gái tôi mang thai ngoài ý muốn, cưới gấp.


Trong lúc nuôi con, chồng không kiếm ra tiền lại còn ngoại tình, nhà chồng không những không trách con trai mà còn tệ bạc với nó.


Em gái khóc đòi ly hôn, phản ứng đầu tiên của mẹ là: “Giờ mà ly hôn thì phải trả ngay ba vạn vay nhà bên ấy, lấy đâu ra tiền?”


20


Chỉ trong hai tháng, em tôi sụt hơn hai chục ký.


Gầy hơn cả trước khi mang thai.


Cuối cùng tôi đưa ra số tiền ấy, giúp nó ly hôn thành công.


Vì sinh con trai, nhà chồng nhất quyết giành nuôi.


Con trai về sống với bố.


Em gái ngạc nhiên: “Chị lấy đâu ra tiền vậy? Em không sao, có thể chịu đựng thêm chút nữa.”


“Tôi vay đấy. Từ từ trả.”


Mẹ lại suốt ngày thở dài: “Tôi nói thằng đó không đáng tin mà, nó cứ đòi lấy.”


Nhưng rõ ràng, chính vì bị bố mẹ mượn tiền nên em tôi mới không còn đường lui.


Em gái thề sẽ tự lập, làm lại cuộc đời.


Nó thực sự đi làm, một tháng kiếm hơn 4.000, ở thị trấn là mức khá rồi.


Nhưng tôi gọi điện cho nó mười lần thì năm lần nó đang chơi mạt chược.


Một ván thua thắng mấy trăm.


Làng có đường bê tông, nhiều người đi ra ngoài, nữ sinh đại học cũng nhiều hơn.


Bạn tưởng đây là tiến bộ về bình đẳng giới?


Không.


Người ta không còn nói con gái học hành vô ích, mà nói con gái học cao, kiếm được nhiều, có thể giúp đỡ nhà nhiều hơn.


Tôi ngày càng chán ghét cái thị trấn nhỏ này.


Người ở đây siêng năng nhưng u mê, tự ti mà sĩ diện, ham hưởng thụ và thích so bì.


Họ tiếc tiền mua miếng thịt, nhưng có thể thua mấy trăm trong một ván bài.


Họ cả năm không mua nổi áo mới, nhưng Tết đến sẵn sàng mua thuốc lá loại đắt nhất để đãi khách.


Họ vay nóng để làm đám cưới rình rang, chỉ vì thể diện.


Thầy tôi từng hỏi có muốn theo hướng học thuật không.


Trong tay thầy có chỉ tiêu tiến sĩ, sau này còn có thể cho tôi đi du học, quay về giảng dạy ở trường.


Tôi từ chối.


Vì tôi không có đam mê với học thuật.


Thứ duy nhất cho tôi cảm giác an toàn – là tiền.


Rất nhiều tiền.


Thầy không ép.


Qua giới thiệu của thầy, tôi ký hợp đồng với một công ty lớn ở Thượng Hải.


Em gái hỏi sao tôi đi xa thế.


Chính là vì tôi muốn đi xa, càng xa càng tốt.


Vì chỉ khi ở xa, tôi mới ít phải quay về, ít bị dính bụi bẩn, còn giữ lại được một chút yêu thương.


Anh tôi mua được nhà ở huyện, bố mẹ cũng không ở quê nữa.


Họ lên phố tìm việc.


Bố làm lao công, mẹ rửa bát thuê.


Hai người gộp lại mỗi tháng kiếm hơn 4.000.


Có lẽ vì mở mang tầm mắt, hoặc vì không còn quá túng thiếu.


Họ trở nên đàng hoàng, không còn nhe nanh giơ vuốt nữa.


Họ bắt đầu hỏi han tôi ở thành phố có ăn no mặc ấm không, công việc có mệt không, trời lạnh có đủ áo ấm không.


Sự quan tâm đến trễ, giống như áo bông giữa mùa hè – dù có đẹp đến đâu, ấm đến mấy, cũng chẳng hợp thời.


Không ai mặc nó cả.


Tài khoản công khai lên nhanh, rớt cũng nhanh.


Ngoài giờ làm, tôi chuyển sang vận hành tài khoản TikTok.


Có lần lỡ gửi link vào nhóm gia đình, mẹ lập tức gọi điện: “Không phải con ký hợp đồng công ty lớn sao? Sao còn làm mấy cái này? Con lại lừa chúng ta đấy à?”


21


“Chỉ là sở thích cá nhân thôi.”


“Làm việc tử tế mới là đúng đắn.”

23


Làm việc được nửa năm, tôi đã trả hết cả gốc lẫn lãi cho bác trai và các cô, trịnh trọng cảm ơn sự giúp đỡ của họ năm xưa.


Mỗi dịp lễ tết, tôi đều gửi chút quà biếu.


Mẹ lại tỏ vẻ không vui: "Sao con phải tốt với họ như vậy, hồi xưa họ cũng coi thường nhà mình mà."


Tôi nghiêm túc đáp: "Mẹ đã trả hết nợ cho họ chưa? Có khoản nào đã thành nợ xấu rồi không? Họ chẳng nợ gì mình, vậy mà vẫn giúp đỡ."


"Là người thân, họ đã làm đến mức đó là quá tốt rồi, mẹ đừng nói những lời như vậy nữa."


Mẹ bị tôi chặn họng, không nói được gì.


Một lần cuối tuần ra ngoài quay video, tôi vô tình gặp lại Phan Lương trên tàu điện ngầm.


Tôi xuống ở tuyến số 11, còn anh thì vừa bước lên từ toa khác.


Tàu lướt qua, mang theo gương mặt sửng sốt của anh, lướt qua tôi trong im lặng.


Tôi cầm điện thoại, ngồi một mình trên ghế băng lạnh ngắt suốt mười mấy phút.


Tàu chạy ngược chiều đã đến hai lần, người lên kẻ xuống.


Tôi thấy thật buồn cười, không biết mình đang chờ điều gì.


Đúng lúc chuyến tàu tôi cần đến, tôi đứng dậy chuẩn bị bước vào thì sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc: "Yến Tử..."


Tàu rít qua mang theo cơn gió lạnh táp vào mặt, làm mắt tôi cay xè.


Tôi từ từ quay đầu lại, nhìn người đàn ông cao lớn, khẽ cười: "Phan Lương, lâu rồi không gặp."


Tôi từng nghĩ, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại người ấy nữa, thế mà lại đụng nhau bất ngờ thế này.


Trong tiệm Starbucks, anh ngại ngùng cười: "Giờ anh đã hiểu vì sao em quyết định như vậy năm đó rồi."


Thì ra năm ba đại học, công ty của bố anh gặp chuyện, gia sản nhà anh bị đem đi cầm cố hết.


Cả hai anh em nhà họ đều phải tự kiếm học phí và sinh hoạt phí.


Anh giơ tay ra: "Em thấy không, giờ tụi mình cũng chẳng khác gì nhau."


Đều là dân làm thuê ở nơi đất khách, không nhà không xe, cũng chẳng ai chống lưng.


"Không giống nhau đâu," tôi nói, "Tuổi thơ của anh là chiếc áo gấm vàng rực, có bụi thì chỉ cần phủi đi là lại sáng lấp lánh."


"Còn tuổi thơ của em là cái áo bông xám cũ kỹ, có chà bao nhiêu lần cũng chỉ rách thêm, bạc màu thêm."


Anh im vài giây, rồi hỏi: "Kênh ngắn của em khá thú vị đấy, có thể dạy anh được không?"


Và thế là, chúng tôi cùng nhau vận hành, mấy tài khoản lần lượt phát triển ổn định.


Nhận quảng cáo, làm tiếp thị, thu nhập một tháng cũng khá.


Vài tháng sau, vào ngày Valentine, anh rủ tôi đi ăn, mở ra một chiếc hộp đã phai màu.


Bên trong là một sợi dây chuyền bạc hình chữ thập.


Anh lúng túng: "Anh mua từ hồi lớp 11, lúc đó không dám tặng, giờ đưa cho em, liệu có không xứng với em bây giờ?"


22


Tôi nhận lấy.


Tự nhiên mà thành, chúng tôi chính thức ở bên nhau.


Ngoài công việc, tôi thích nhất là kéo anh đi xem nhà khắp Thượng Hải.


Tưởng tượng trong thành phố rộng lớn này, có một mái nhà thuộc về mình.


Không lâu sau, căn hộ anh trai mua tới kỳ bàn giao, cần làm hồ sơ vay.


Anh không có công việc ổn định, ngân hàng không duyệt hồ sơ. Nhân viên tín dụng nói nếu anh có thể nạp vào thẻ mười vạn, chứng minh tài lực thì có thể xét lại.


Bố mẹ gọi cho tôi mấy lần cầu xin:


"Con giúp anh con lần này thôi. Hồi đó con học đại học, học cao học, nó đâu có phản đối."


"Hồi nhỏ bị bắt nạt, chẳng phải là nó đứng ra dạy dỗ mấy đứa kia thay con sao?"


"Nếu không vay được, tiền đặt cọc cũng coi như đổ sông đổ biển."


Em gái cũng khuyên.


Tôi chuyển mười vạn sang tài khoản anh, nhưng giữ lại thẻ, nói rõ đây là tiền bạn trai tôi, tuyệt đối không được động vào.


Bố mẹ rối rít cảm ơn, hứa răm rắp.


Thế mà hơn một tháng sau, tôi đi kiểm tra thẻ, phát hiện bị rút mất ba vạn.


Tôi nổi giận, lập tức rút sạch số còn lại, gọi điện mắng anh một trận.


Yêu cầu anh hoàn tiền ngay.


Tối đó bố mẹ gọi, nói anh cũng là bất đắc dĩ, cầm tiền đi làm ăn.


Nói hết lời để bênh anh.


Còn tôi thì sao?


Họ có từng nghĩ tới tình cảnh của tôi? Nếu đây là tiền bạn trai thật, tôi biết giấu mặt vào đâu?


Tôi thất vọng tột cùng, khóc như vỡ vụn.


Ngày hôm sau bắt anh viết giấy vay nợ.


Mẹ phản đối: "Anh em trong nhà mà viết giấy gì? Nó có tiền tự khắc sẽ trả."


"Tôi nói rồi, không viết thì từ nay cắt đứt quan hệ."


Giằng co vài ngày, cuối cùng anh cũng viết.


Tối hôm đó, tôi uống rượu với bạn thân, say mềm.


Cô ấy giận dữ: "Loại bố mẹ này giữ làm gì, tuyệt giao đi cho đỡ khổ!"


Ừ đấy.


Sao tôi không dứt khoát được?


Có lẽ vì lúc mới sinh ra, bà nội từng nói nên đem tôi bán lấy trăm đồng, nhưng bố mẹ lại giữ tôi lại.


Có lẽ vì năm tôi năm tuổi bị ốm suốt tháng, mẹ cõng tôi đi hơn mười cây số đến trạm xá khám.


Có lẽ vì giữa trưa hè tôi dè dặt đòi mua cây kem, mẹ mắng một trận, rồi vẫn lôi ra hai hào bạc.


Có lẽ vì mỗi khi có món ngon, mẹ luôn nói mình không thích ăn thịt, nhường hết cho con, rồi lén lút gặm lại phần xương chúng tôi để lại.


Có lẽ vì hồi cấp ba ở trọ, mẹ làm hũ thịt rang đầy ắp để tôi mang đi ăn dần.


Họ yêu tôi.


Chỉ là vì có anh trai, nên tình yêu ấy quá mỏng.


Đứa trẻ không được yêu thương, có khi cả đời cũng không thể chữa lành.


Tôi từng đọc nhiều tiểu thuyết.


Nữ chính không được yêu thương luôn dứt khoát rời khỏi gia đình.


Tôi cũng nghĩ: “nếu chưa từng được yêu, có lẽ tôi sẽ quyết đoán hơn.”


Nhưng họ từng yêu tôi – một cách không công bằng.


Để tôi muốn hận, cũng không thể hận trọn vẹn.


Cuối cùng, ba vạn ấy làm tôi cạn sạch thương xót.


Tôi cắt đứt liên lạc một năm.


Tết, sinh nhật, tôi chỉ chuyển tiền cho em gái, nhờ đưa bố mẹ.


Anh trai cưới, tôi cũng chỉ về cho có, ở một đêm rồi rời đi.


Năm đó, tôi tập trung vào công việc và xây dựng kênh.


Một giờ sáng, tôi vẫn cắt video, phân tích thói quen người dùng, tìm mật mã lưu lượng.


Cả thành phố đã say ngủ, qua cửa kính là biển đèn dần tắt.


Tôi dùng khao khát hòa mình vào thành phố này để thắp lên ngọn đèn lòng, ngày một rực sáng.


Công sức có hồi đáp, tôi lên chức tổ trưởng, tài khoản TikTok mang lại thu nhập cả năm hơn một trăm vạn.


Thời đại thông tin bùng nổ, chỉ cần đứng đúng gió, đến heo cũng bay lên trời.


Thu nhập như vậy, trước kia tôi chẳng dám mơ.


Tôi và Phan Lương tính toán, gom đủ tiền đặt cọc mua nhà.


Anh là nhân tài về nước, đã có hộ khẩu.


Muốn thêm tên tôi vào sổ đỏ, bắt buộc phải đăng ký kết hôn.


Tôi gọi báo với bố mẹ.


23


Họ ngạc nhiên: "Nhưng bố mẹ còn chưa gặp nó, trông ra sao cũng không biết."


"Sau này dẫn về cho xem."


"Thế bao giờ cưới, sính lễ, hồi môn thì sao…"


"Chúng con cưới để mua nhà, không làm lễ. Muốn sính lễ không?" Tôi lạnh lùng hỏi lại.


Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, mẹ nhỏ nhẹ: "Tụi con mua nhà, tụi tao chẳng giúp gì được, sính lễ thôi bỏ. Bao giờ về, để bố mẹ chuẩn bị."


Giờ bố mẹ tôi đều làm vệ sinh, một tháng gộp lại tầm năm ngàn.


Tiền đó dồn hết cho vợ chồng anh tôi.


Bố mẹ sống chung với anh chị.


Bữa ăn thịnh soạn, mẹ liên tục gắp thức ăn cho Phan Lương, rất hài lòng về anh.


"Thì ra con cũng người trong huyện, vậy sau này nhớ về nhiều nha."


Tôi cắm đầu ăn cơm: "Chúng con định cư ở Thượng Hải, chắc không về mấy đâu."


Mẹ hơi lúng túng: "Sao lại chọn nơi xa thế mua nhà? Giá cao, áp lực lớn, sau này muốn gặp mặt cũng khó."


"Yên tâm, tiền dưỡng già con sẽ không thiếu phần."


Bố lập tức nổi cáu: "Con nói chuyện kiểu gì thế? Bố mẹ cũng chỉ lo cho con thôi mà."


Tôi đặt đũa xuống: "Anh, nghe nói anh định mua xe? Vậy ba vạn kia nên trả cho em rồi chứ?"


Chị dâu ngơ ngác: "Ba vạn gì cơ?"


Bố lập tức dịu giọng: "Anh mày mua xe là vì công việc, con hiểu cho nó chút. Con học cao, lương cao, đừng chấp mấy đồng đó."


Mắt tôi đỏ hoe: "Ba vạn không phải tiền à? Bố có biết lúc con phải đi vay ba vạn thì khó thế nào không?"


"Anh rút tiền lúc đó, có nghĩ chút nào cho con không?"


"Nếu con không phát hiện, liệu anh có rút luôn cả mười vạn không?"


"Hồi đó nói rõ là đợi con mua nhà thì phải trả, ảnh có từng nghĩ đến con? Sao lại bắt con nghĩ cho ảnh?"


Mẹ lí nhí: "Hai đứa là anh em, phải giúp nhau chứ."


"Phải. Là giúp đỡ lẫn nhau!" Tôi lạnh lùng, "Em giúp rồi. Giờ đến lượt anh ấy trả."


"Chúng con còn ở quê ba ngày. Anh chị chuẩn bị sẵn tiền đi."


"Nếu không, em sẽ kiện."


Tối đó, chúng tôi về nhà Phan Lương


Mẹ chồng tương lai rất quý tôi.


Nấu toàn món tôi thích.


"Bác nhìn ra ngay là thằng này thích cháu, ai ngờ lại là cháu thật."


Bà đưa tôi một cái thẻ: "Bố nó làm ăn thất bại, nhà chẳng còn gì. Nhưng mấy năm nay bác với bác trai cũng không ngồi yên, mở tiệm bán đồ khô."


"Trong này có mười vạn, coi như giúp cháu lắp cái toilet."


"Lúc Phương Phương  lấy chồng, bác cũng cho nó mười vạn."


Còn em gái Phương sống ở nước ngoài, ngày thường gọi tôi một tiếng "chị dâu", thân thiết không để đâu cho hết.


Hôm sau tôi ngủ quên, tỉnh dậy nghe mẹ chồng nói nhỏ ngoài cửa:


"Con gọi làm gì, để nó ngủ thêm chút."


"Bình thường làm việc ở thành phố, vừa bận vừa mệt, hiếm khi được nghỉ, cứ để nó nghỉ ngơi."


"Yến Tử từ nhỏ đã khổ rồi, sau này con nhất định phải đối xử tốt với nó."


24


Trước khi rời quê, anh trai đưa tôi một phong bì.


Bên trong có ba vạn.


Mẹ chồng giữ anh lại ăn cơm, anh liếc nhìn sắc mặt tôi rồi vẫn ra về.


Phan Lương kéo tôi vào phòng: "Lấy được ba vạn rồi, sao em vẫn không vui?"


Thật ra thứ tôi cần không phải số tiền ấy.


Mà là một lời xin lỗi.


Là một sự công bằng.


Là sự thấu hiểu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.


Nhưng từ đầu đến cuối, họ chưa từng cho tôi điều đó.


Bác trai và các cô nhắn tin khuyên tôi hãy thông cảm cho bố mẹ, đừng khiến tình cảm anh em trở nên căng thẳng.


Bố mẹ dựa vào con trai để dưỡng già, có thiên vị cũng là chuyện khó tránh, trong lòng họ vẫn yêu tôi.


Chờ sau này tôi có con rồi sẽ hiểu.


Không!


Tôi vĩnh viễn không muốn hiểu.


Họ cũng không thể hiểu rằng: “có lẽ tôi sẽ phải dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ không được yêu thương của mình.”


Có lẽ, cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân.


Tôi ôm lấy Phan Lương, nghẹn ngào: "Sau này mình chỉ sinh một đứa thôi được không?"


Anh dịu dàng vuốt tóc tôi: "Được, mình sinh một bé gái, dồn hết yêu thương cho con, để con trở thành công chúa độc nhất vô nhị."


Cuối cùng, chúng tôi mua một căn hộ ba phòng nhỏ ở vành đai ngoài Thượng Hải, tổng giá trị 4 triệu, trả trước 1 triệu 8.


Cả tôi và Phan Lương đều có bảo hiểm công thêm, tài khoản Douyin của chúng tôi cũng có thu nhập khá.


Áp lực không quá lớn.


Bố mẹ rất lo lắng: “vay nhiều thế, còn phải trả trong ba mươi năm, hai đứa sống kiểu gì?”


Thế nhưng chưa đầy nửa năm sau khi nhận được sổ đỏ, giá nhà ở Thượng Hải tăng vọt, chưa tới một năm, giá trị căn nhà của chúng tôi đã tăng gấp đôi.


Nếu lúc đó không mua được, chắc phải đợi thêm 5–6 năm nữa.


Bố lại bắt đầu khoe khoang ở quê: "Con gái tôi căn nhà đó phải đến mười triệu nhé."


"Hồi đó là chúng tôi ủng hộ tụi nó mua nhà đấy."


Mẹ có điện thoại thông minh, biết dùng WeChat.


Thường xuyên gửi tin nhắn thoại dài lê thê.


Nói mình vừa đi làm, vừa phải phục vụ anh chị dâu tôi, than chị dâu lắm chuyện vân vân.


Tôi hầu như không nghe.


Trong mắt tôi, chị dâu chẳng có vấn đề gì lớn.


Là mẹ tôi cứ hoang tưởng tự làm khổ mình.


Tôi lạnh nhạt đáp: "Vậy thì ra ngoài thuê nhà, bố mẹ chẳng phải vẫn có lương sao?"


Bà lại ấp úng, nói nếu không sống chung thì chị dâu sẽ đặt đồ ăn ngoài suốt ngày cho cháu đích tôn ăn.


Cái nhà này, cần đến bà.


Thật ra, không phải anh chị không thể sống thiếu bà, mà là bà không thể rời xa con trai và cháu nội.


Tết nhất, tôi chuyển tiền cho bà.


Bà không nhận.


Nói giờ vẫn kiếm được tiền, sau này không kiếm nổi nữa mới tìm tôi dưỡng già.


Giá như.


Lúc tôi học đại học, học nghiên cứu sinh, họ cũng nói câu này thì tốt biết mấy?


Bà vẫn làm bún khoai, cá khô, thịt xông khói, còn đánh bông chăn bông cho tôi.


Mỗi lần tôi về quê ăn Tết, bà luôn nhét đầy xe những đồ đó.


Đó chính là "hương vị quê nhà", "tình yêu của cha mẹ" mà người ta hay nói.


Bà còn hay thì thầm riêng với tôi: “những thứ này là bà chuẩn bị riêng cho con, anh con và em gái không có đâu.”


Tôi ghét kiểu thiên vị đó, mỗi lần nghe vậy là tôi từ chối nhận.


Phan Lương thỉnh thoảng khuyên tôi nên mua gì đó cho bố mẹ.


Tôi không buồn mua.


Tôi toàn chuyển tiền thẳng.


Chuyển tiền là một giao dịch.


Mua quà là một hành động tình cảm.


Tôi không muốn dành cho họ chút cảm xúc nào nữa.


Lúc tôi sinh con, mẹ chồng bị ngã gãy chân nên không tới được.


Bà sốt ruột đến phát khóc, không ngừng hối hận nói không nên trèo thang.


Bà chuyển cho tôi hai vạn, bảo tôi thuê một bảo mẫu tốt.


Lúc đó chị dâu tôi đang mang thai bé thứ hai.


Mẹ tôi cũng biết chuyện mẹ chồng tôi bị ngã, lúc thì nói bị say xe, lúc lại nói đau chân không leo nổi cầu thang, lúc thì kêu không quen sống ở Thượng Hải.


Tôi chẳng muốn xem bà biểu diễn nữa, liền cắt ngang: "Cháu bà có ngàn vạn lần tôi cũng sẽ không để bà tới chăm cữ."


Bà lí nhí: "Mẹ cũng rất muốn tới, thật đó, thật sự."


Biết tôi sinh con gái, phản ứng đầu tiên của mẹ là: "Mẹ chồng con có ý kiến gì không đấy?"


Thực ra, mẹ chồng tôi rất vui.


"Con gái tốt, con gái hiếu thảo hơn. Con chẳng phải luôn muốn có con gái sao? Giờ thì mãn nguyện rồi nhé."


Về sau, em gái xin nghỉ phép tới chăm tôi bốn tuần.


Trước khi đi, nó nói: "Chị, em về bàn giao công việc một chút, rồi lên Thượng Hải với chị, được không?"


"Tất nhiên là được! Lúc đó chị sẽ cùng em đi tìm việc. Chỉ cần em muốn thay đổi, lúc nào cũng không là muộn."


Lần này, nó thực sự làm được.


Dứt khoát nghỉ việc, bắt đầu làm nhân viên ở một tiệm cà phê, hơn một năm sau được lên làm quản lý.


Có tháng đạt chỉ tiêu, lương hơn một vạn, gần hai vạn.


Tôi khuyến khích nó tranh thủ học thêm, thi chứng chỉ barista, giờ đã có chứng chỉ trung cấp.


Lần đó nhận được thưởng cuối năm, nó rủ tôi ăn tiệc lớn.


Trong ánh sáng mờ ảo của nhà hàng phương Tây, nó nhìn ra cửa sổ, đôi mắt lấp lánh.


"Chị, chị nói em sau này có thể định cư ở Thượng Hải không?"


"Tất nhiên là có thể."


"Chị ơi, nếu em tái hôn, cũng muốn sinh một bé gái đáng yêu như Cửu Cửu."


"Ừ, đến lúc đó tụi mình cùng nhau yêu thương con bé thật tốt nhé."


Ngoại truyện 


Cửu Cửu hơn ba tuổi, chuẩn bị vào mẫu giáo.


Mẹ gọi điện: "Mẹ với bố mày đến trông cháu cho, làm phiền bà thông gia mãi cũng ngại."


Lúc khó khăn nhất thì để bà thông gia chịu hết, giờ đến tuổi đi học nhẹ nhàng hơn lại muốn tới phụ một tay?


Sao không tới sớm hơn?


À đúng rồi!


Giờ họ già rồi, không làm vệ sinh được nữa, không có tiền đưa cho anh tôi, e là bị anh chị lạnh nhạt nên lại định sang tôi dưỡng già?


Hoặc, cũng có thể là để giảm bớt gánh nặng cho “con trai bảo bối”?


Nhà nuôi nhiều gà đẻ, mẹ luộc trứng xong thì dùng đũa chẻ đôi.


"—Giang."


"Bà muốn tôi hầu hạ, bưng bô đổ c.ứt? Tôi không làm nổi đâu."


Mẹ xuống giọng: "Mẹ biết con không muốn. Hồi mẹ cắt tử cung, con gái nhà người ta đều ở bên giường chăm sóc."


"Em gái mày còn về một chuyến, chỉ có mày là không xuất hiện."


"Tôi không phải là người trả toàn bộ viện phí à?"


Tôi gõ bàn phím, lạnh lùng: "Vừa muốn tôi bỏ tiền, lại đòi tôi bỏ sức. Thế thì ngày xưa phải đối xử với tôi tốt hơn."


Mẹ nghẹn lời hồi lâu.


"Nhưng mà… ở quê ai chẳng như vậy, mẹ hồi đó cũng không còn cách nào."


Giọng bà nghèn nghẹn: "Mẹ biết mẹ sai rồi, giờ mẹ mới biết, nuôi con gái mới là tốt nhất."


"Biết thì cũng muộn rồi. Bố mẹ không cần quá sợ. Những khoản thuộc trách nhiệm của tôi, tôi sẽ không thiếu đồng nào."


"Tôi còn phải làm việc, cúp máy đây."


Vừa cúp máy, giao diện hệ thống bật ra bình luận của một fan:


"Chị ơi, em cảm thấy bố mẹ không yêu em chút nào, trên đời này không ai yêu em cả."


"Vậy thì em hãy học cách yêu lấy chính mình."


"Yêu bản thân, rồi nỗ lực thật nhiều."


Dù bùn lầy có sâu tới đâu, chỉ cần biết yêu mình, giữ vững niềm tin — sẽ có một ngày em bước ra được, ôm trọn ánh mặt trời.

Loading...