Gọi Hồn Ảnh Đế
Chương 2
8
Ồn quá, cái giọng này thật khó nghe.
Tôi ngoáy lỗ tay, ngón tay vừa xoay thì lập tức tiểu quỷ chui tọt vào ngón út.
Tôi đóng cửa, đá rớt dây của máy ảnh rồi thản nhiên ngồi vào giữa chiếc ghế bành.
Tay phải bấm quyết, một luồng khí đen thoát ra từ ngón út.
Một con búp bê nhỏ có răng nanh ngồi co ro thành một cục, ấm ức nhìn tôi.
Trên người nó có vẽ phù văn màu đỏ, nhìn nóng như sao Hoả.
“Xích Anh tụ vận*, Thẩm Kiều Kiều là mẹ nuôi của mày sao?”
(*Xích Anh tụ vận: hồn ma sơ sinh màu đỏ giúp thu thập may mắn.)
Búp bê ma sợ hãi, rụt rè gật đầu.
“Xích Anh chỉ có thể dẫn linh, chứ không thể trộm vận may, cũng không thể tấn công. Mày tấn công tao có phải là đã bị sát khí nhập vào không?”
Tôi siết chặt cánh tay nhỏ của con bé rồi xách nó lên.
Xích Anh lắc đầu như đánh trống bỏi.
“Mẹ không cho ăn cơm, đói lắm, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.”
Con búp bê mặt búng ra sữa nhìn tôi và Lục Phù Sinh rồi “oe oe” khóc lên, đôi mắt to tròn chớp chớp, nước mắt lũ lượt kéo ra.
Thẩm Kiều Kiều luyện hoá quỷ anh.
Khó trách chỉ qua một đêm đã nổi tiếng.
“Đừng khóc, giải thích cho tốt vào. Chuyện của vòng ngọc đó là như thế nào? Mày đã làm những chuyện xấu gì rồi?”
Tôi nới lỏng tay, tiểu quỷ chạy ra ngoài cửa nhanh như chớp.
Nhưng lại bị Lục Phù Sinh ở bên cạnh đá trở về.
Gió trong phòng ngay lập tức nổi lên.
“Sợ quá, sợ quá.”
Quỷ anh khóc hu hu, vừa lăn vừa bò về phía tôi, sau đó run rẩy ôm lấy chân tôi.
“Hu hu, nói mà, sẽ nói mà.”
Tiểu quỷ nước mắt nước mũi tèm nhem, bắt đầu kể hết câu chuyện.
Hóa ra Thẩm Kiều Kiều và một người đàn ông nổi tiếng khác là khách cố định của chương trình này.
Bọn họ dùng tiểu quỷ tự nuôi dưỡng, mượn chương trình tâm linh này để đánh cắp vận may của những vị khách khác.
Đầu tiên, sử dụng tiểu quỷ để doạ người, sau đó tiến lên để giúp đỡ, rồi nhân cơ hội vẽ cái gọi là “An phù hồn” lên đỉnh đầu họ.
Trong thực tế, đó là tà thuật từ vùng Đông Nam Á.
Trong vài tháng qua, mọi diễn viên, ngôi sao vô tình tham gia chương trình này, đều bị đánh cắp vận may.
Và ảnh đế Lục Phù Sinh cũng chết ngoài ý muốn trên sân khấu sau khi tham gia chương trình giải trí này.
“Mẹ có nuôi một người cha nữa, muốn nhốt chung cha và con với nhau, nhưng cha lại không bao giờ đến, vì vậy mẹ giận, không cho con ăn cơm…”
Thẩm Kiều Kiều không thể cướp được xác Lục Phù Sinh nên quay sang cướp hồn của anh ấy, còn muốn luyện anh ấy thành sát thần phục vụ cho mình.
Chậc, tình yêu của rắn rết đúng là đáng sợ thật.
9
Tiểu quỷ càng nói càng tủi thân, oe oe khóc lớn.
Cả căn phòng tràn ngập hơi ẩm tối tăm từ tiếng khóc của con bé này.
Tôi đốt một que trầm hương mật ong rồi đặt trước mặt đứa trẻ.
“Đừng khóc, hương này rất ngọt, lại đây ăn một chút đi, nói cho cô biết, tại sao mẹ con lại kêu con đi cùng cô?” Tôi thay đổi phong cách để đứa nhỏ bớt sợ.
Tiểu quỷ chậm chạp hít lấy khói hương: “Mẹ nói, ừm, cô giống phu nhân, mẹ muốn cướp đi khuôn mặt này và vận may của cô.”
Thì ra là thế.
Phu nhân nào đấy, chắc là cô ta muốn dùng để nịnh bợ người khác.
Tiểu quỷ ăn xong một nén nhang, háo hức chạy đến tóm lấy tôi, nhưng khi nhìn thấy Lục Phù Sinh phía sau thì liền lùi lại.
“Còn nữa không…”
“Còn chứ, có điều cô sẽ không cho những bé quỷ nào không nghe lời, con muốn ăn thì phải gia nhập gánh hát quỷ của cô, lúc đấy có thể ăn trầm hương mật ong mỗi ngày luôn.”
Mong muốn cuối cùng của bà tôi trước khi qua đời là gánh hát quỷ có thể được hồi sinh trong tay tôi.
Quỷ diễn, tức tiết mục diễn cho ma quỷ xem, đã được truyền lại hàng trăm năm, nhưng những Linh giác nhi* trong các gánh hát quỷ đều đã theo chủ nhân phục vụ đất nước trong thời Trung Hoa Dân Quốc.
(*Linh giác nhi: Linh hồn của những diễn viên ưu tú. Giác nhi là diễn viên ưu tú, cách gọi theo thói quen trong giới kinh kịch.)
Ngày nay, tất cả những gì còn truyền lại chỉ là một vài vở diễn dành cho quỷ, một ít mực màu và chút thuật pháp.
Ngoài ra còn có những tấm bia tưởng niệm những Linh giác nhi đã hồn phi phách tán của gánh hát quỷ năm đó.
Tiểu quỷ này đáng yêu như vậy, ở trong tay Thẩm Kiều Kiều sớm muộn gì cũng thành ác quỷ.
Thà được tôi thu vào rồi luyện thành một Linh giác nhi.
Tiểu quỷ không hề do dự mà gật đầu.
“Vậy chờ Thẩm Kiều Kiều tới, con phối hợp dọa cô ta với cô, cô xem thử con có đủ năng khiếu diễn xuất để gia nhập gánh hát không, được chứ?”
Tôi hướng dẫn từng bước, tiểu quỷ này cũng rất biết phối hợp làm theo.
Đúng lúc ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Thẩm Kiều Kiều.
“Bên trong thế nào rồi? Cô còn ở đó không? Tôi thấy căn phòng này không còn trên kênh phát sóng trực tiếp nữa!”
Tôi nháy mắt với đứa trẻ và giả vờ sợ hãi.
“Chị Kiều Kiều, tại sao trong phòng này lại không lên hình vậy? Em vừa nhìn thấy một tiểu quỷ, em đã kêu cứu rất lâu nhưng không có ai tới cứu.”
Thẩm Kiều Kiều đạt được nguyện vọng của mình, mở cửa rồi nhìn tôi với vẻ mặt đắc ý.
Cô ta không hề để ý rằng tôi đang nhàn nhã ngồi trên ghế.
“Thật sao? Không sao đâu. Tôi sẽ giúp cô, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Đôi mắt cô ta cứ liếc về phía chiếc máy ảnh đang tắt, khóe môi nhếch lên đầy kiêu hãnh rồi giơ tay vẽ lên đầu tôi.
Tôi giả vờ sợ hãi rồi trượt ra khỏi ghế, đứng cạnh camera rồi lặng lẽ cắm dây.
“Chị Kiều Kiều, chị đang làm gì vậy? Em nghe người lớn trong nhà nói rằng vẽ bùa lên trán sẽ mang lại xui xẻo.”
Thẩm Kiều Kiều bị tôi né tránh nên vẻ mặt cau có không vui.
“Một đứa nhà quê ở miền núi như cô biết nhiều thật đấy, còn không nhanh đến đây!”
Cô ta nửa uy hiếp nửa dỗ dành đi đến gần tôi.
“Chị Kiều Kiều làm sao biết được loại tà thuật này thế? Là để cướp vận may sao? Nhưng em nghe nói người bình thường không làm được loại pháp thuật này. Dù sao chị cũng là tiểu hoa nổi tiếng, đừng hù doạ em nha.”
Tôi quay sang một bên để máy ảnh có thể nhìn thấy bóng dáng cô ta rồi giả vờ không tin.
Vận mệnh của mỗi người đều có tốt có xấu, mỗi người đều có cảnh sắc riêng.
Nhưng những người bị ám ảnh bởi việc đánh cắp vận may không thể nhìn thấy vinh quang của chính mình.
Những người như vậy thường thiếu tự tin, điều họ sợ nhất chính là sự nghi ngờ và khinh thường.
“Hừm, cô nghĩ nguyên nhân khiến những vị khách mời trước đó bị sập nhà* và thiệt mạng là gì?”
(*Sập nhà: Từ lóng mà giang cư mận dùng để chỉ idol hoặc các ngôi sao bị lộ tin tức yêu đương, hẹn hò.)
Thẩm Kiều Kiều cao giọng, vẻ mặt đầy tự hào.
“Những người đó có người mang vận may lớn, thỉnh được bùa hộ mệnh, sau lưng có chỗ dựa, nhưng thế thì sao, bọn họ còn không phải đều chết trước thủ đoạn của tôi à!”
“Một đứa nhà quê như cô, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời, ở đây chỉ có tôi và cô, cho dù cô có gọi xé trời cũng không ai cứu cô đâu, nhiều nhất thì gọi đến được hai oan hồn lệ quỷ!”
Cô ta nắm lấy cằm tôi.
“Oan hồn, chị Kiều Kiều nói chính là Lục ảnh đế sao?”
Tôi cởi vòng ngọc trên cổ tay cô ta, lấy nước đã chuẩn bị sẵn rồi nhỏ máu từ đầu ngón tay vào, sau đó hất cả bát lên mặt Lục Phù Sinh.
Vết mực trang điểm ẩn thân trên mặt anh ấy lập tức tiêu tan.
Khuôn mặt của Lục Phù Sinh từ từ hiện lên trong không trung, ngay cạnh Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Kiều Kiều lập tức tái mặt.
Lục Phù Sinh thở dài nhìn cô ta.
“Đừng sợ, nhìn bên kia kìa.”
Lục Phù Sinh chỉ vào camera ở bên cạnh.
“Cô nói xem, là người đáng sợ hơn hay lệ quỷ đáng sợ hơn?”
10
Cánh cửa đột nhiên bị đá tung, tôi nhanh chóng cất chiếc vòng đi, bóng ma của Lục Phù Sinh lơ lửng trên trần nhà.
Đội ngũ đạo diễn và người dẫn chương trình đã xông vào và đá văng camera đi.
Nhìn Thẩm Kiều Kiều sợ hãi nằm tê liệt trên mặt đất, tôi do dự một chút, sau đó dùng chăn quấn cô ta lại.
Suy cho cùng, ngoài vai trò là tiểu hoa nổi tiếng ra, Thẩm Kiều Kiều còn là con gái của ông chủ công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất hiện nay, “Niệm Kiêu Media”.
Còn tôi thì bị đội đạo diễn nhốt vào phòng.
“Thật xin lỗi, hôm nay có một số thay đổi, có một số hiểu lầm hậu kỳ, sau này có khả năng sẽ cần cô đến để làm rõ.”
Đạo diễn buông một câu rồi khóa cửa lại.
Không sao cả, dù sao toàn bộ ngôi nhà cổ này cũng là nhà của tôi, ở nơi nào cũng như nhau cả thôi.
Tôi lấy điện thoại ra xem tin tức, hóa ra ngay đến đoạn Thẩm Kiều Kiều nói đến trộm vận may thì tổ đạo diễn vừa tắt phát sóng trực tiếp.
Nhưng danh sách tìm kiếm hàng đầu vẫn cách xa mấy con phố.
#Ngọc nữ tiểu hoa đán cướp vận hại người#
#Nguyên nhân cái chết của nam diễn viên được hé lộ, cựu CP có thể là kẻ sát nhân#
#Khách mời nghiệp dư của chương trình có vẻ là bậc thầy tâm linh giấu nghề#
#Nghiệp dư và ảnh đế, âm dương gặp nhau#
…
Những chủ đề như vậy vẫn còn rất nhiều.
Thật là một vụ nổ lớn.
Lục Phù Sinh bay từ trần nhà xuống, chạm vào màn hình điện thoại di động.
“Tôi sắp gặp rắc rối lớn rồi.”
“Cô sẽ không gặp rắc rối đâu.” Lục Phù Sinh chậm rãi nói.
Giọng nói của anh ấy rất hay, dường như có thể an ủi được tôi.
Tôi tắt màn hình điện thoại và lấy chiếc vòng tay ra.
Vẫn là nên tiễn Lục Phù Sinh đi trước, chuyện người sống thì để người sống giải quyết.
“Coi như gặp phiền toái thì tôi cũng sẽ đưa anh đi. Tôi nói được sẽ làm được.”
Lục Phù Sinh kiên định nhìn tôi, sau một lúc lâu thì nhỏ giọng nỉ non: “Được vậy thì quá tốt rồi.”
Cấm chế của búp bê quỷ kia rất dễ phá bỏ, nhưng lại có một cấm chế khác không thể nào mở được.
Cấm chế đó lạnh lẽo đến cực điểm, như thể ẩn chứa năng lượng ma quỷ kéo dài hàng trăm năm.
Tôi chưa từng gặp loại cấm chế này, chỉ mới được nhìn thất sách cổ cấm thuật được khắc trên mộ cổ.
“Thẩm Kiều Kiều vì muốn anh mà tốn nhiều tiền như vậy sao?”
Tôi nhìn Lục Phù Sinh.
Khuôn mặt này, đôi mắt này, người đàn ông cao 1 mét 9 này.
Việc đổ nhiều tiền vào anh ấy cũng là điều dễ hiểu.
“Cấm chế này cần phải có máu của người hạ cấm chế, bây giờ tôi cũng không thể cứu được anh.”
Tôi thở một hơi thật dài.
Nếu biết trước, tôi đã dùng cốc đánh Thẩm Kiều Kiều bất tỉnh để lấy chút máu.
“Bây giờ e rằng sẽ khó liên lạc lại với Thẩm Kiều Kiều, dù sao tôi cũng là người nhà quê, còn cô ta là con gái quý tộc.”
“Không sao đâu. Tôi đã gây ra cho cô rất nhiều rắc rối, tôi cũng không yên tâm nếu rời đi như thế này.”
Lục Phù Sinh sờ lên đỉnh đầu của tôi một cách vô ích.
“Hơn nữa cô ta cũng không cao quý hơn cô đâu.”