Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Gọi Hồn Ảnh Đế

Chương 4



14

Tôi lên lầu về phòng mình.

Nhốt tiếng khóc của Thẩm Kiều Kiều ở ngoài cửa.

Chắc chắn sẽ thất vọng khi nói về các mối quan hệ.

“Tôi còn tưởng cô sẽ vui khi về nhà…”

Lục Phù Sinh lơ lửng trước mặt tôi, giọng điệu đầy cảnh giác.

“Lục ảnh đế, đừng diễn nữa.”

Tôi nhìn anh ấy, cảm thấy buồn cười một cách khó hiểu: “Anh chỉ là nhờ một kẻ nhỏ mọn như tôi giúp anh thoát khỏi cấm chế mà thôi, không cần phải giả vờ khom lưng cúi đầu như vậy.”

Anh ấy mím môi hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng bỏ đi vẻ thận trọng mà thay vào đó là vẻ mặt điềm tĩnh.

“Là thật sự quan tâm. Nếu cô không thích điều này thì tôi sẽ không làm phiền cô nữa.”

“Cô có thể đi tới lăng mộ cổ kia, ở đó có một chiếc lục lạc bằng đồng có tuổi đời hàng trăm năm, tha hồ dùng làm quỷ diễn.”

Nói xong, anh ấy ẩn đi hình dạng ma quái của mình và biến mất trong im lặng.

Tôi thả mình xuống giường rồi kéo chăn lên quá đỉnh đầu.

Chỉ có nằm dưới chăn tôi mới có thể cảm thấy an toàn.

Kể từ sau bữa ăn đó, bố mẹ Thẩm hiếm khi đến gặp tôi.

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cãi vã lớn đang diễn ra bên ngoài, cũng như lời tra hỏi đau lòng của bố mẹ Thẩm.

“Làm sao một cô gái ngoan ngoãn, lại có thể sử dụng thủ đoạn tiểu nhân này chứ…”

Tôi chưa ra ngoài xem nhưng trong lòng đã rõ.

Thẩm Kiều Kiều thi triển một loại bùa chú lên nhà họ Thẩm, tưởng chừng như mang lại may mắn cho Thẩm gia nhưng thực chất là để thu thập của cải cho chính mình.

Chỉ là, tổn thương đối với cha mẹ Thẩm sẽ không thể thấy ngay trước mắt.

Cha mẹ Thẩm không đến gõ cửa phòng tôi.

Nhưng qua cách những người hầu chăm sóc thì họ đã chú ý đến tôi nhiều hơn.

Ví như bông hoa oải hương trước cửa mỗi sáng là hình đại diện tài khoản của tôi.

Ví như pho mát ngọt có sẵn vào buổi trưa hàng ngày là hương vị của một cửa hàng mà tôi đã ghé thăm vài lần.

Ví như Thẩm Kiều Kiều không được tùy tiện làm phiền tôi.

Một ví dụ khác là mỗi lần Thẩm Kiều Kiều nhìn tôi, ánh mắt đều đầy ghen tị nhưng lại không dám phạm sai lầm.

Dù sao thì cô ta cũng đã được tha thứ.

“Kiều… Đình Nguyệt, con còn muốn đi đến chương trình giải trí đó không?”

Một tuần sau, cha Thẩm cẩn thận hỏi tôi.

“Được, con muốn đi.”

Tôi thoải mái đồng ý.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày thứ 49 của Lục Phù Sinh.

Trong ba ngày này, tôi muốn tiễn anh ấy đi.

Mấy ngày nay ở nhà họ Thẩm phát hiện xung quanh Thẩm Kiều Kiều không có ma quỷ, xem ra nguồn gốc vẫn là ở Hà Chu.

Đi đến ngôi mộ cổ chính là cơ hội cuối cùng.

15

Hà Chu là người đàn ông được yêu thích nhất làng giải trí sau cái chết của Lục Phù Sinh.

Tuy nhiên, Lục Phù Sinh là dựa vào các tác phẩm điện ảnh và truyền hình.

Còn Hà Chu lại dựa vào việc bán đi nhân cách và khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ của mình.

Trước ống kính có một khuôn mặt, khi ống kính vừa chuyển, hắn lập tức biến thành một khuôn mặt khác.

“Này, đây là thiên kim mới, cô gái miền núi đây à?”

Vừa xuống huyệt mộ, hắn và Thẩm Kiều Kiều đã dồn tôi vào chân tường.

“Trông cô ấy đẹp quá. Thật đáng tiếc. Thật đáng tiếc. Hôm nay, tôi phải tìm thêm nhiều ảnh để lưu lại gương mặt này.”

Có điều gì đó ẩn giấu trong nụ cười của hắn, và hắn đã nhìn tôi đánh giá nhiều lần.

“Cảm ơn, mấy người cũng vậy mà.”

Tôi đẩy hắn và Thẩm Kiều Kiều ra, đi theo những vị khách khác trong nhóm tiết mục rồi tiếp tục bước vào trong.

Càng vào trong càng lạnh nên tôi đi chậm lại. Âm khí nơi này rất giống với trên vòng ngọc.

“Đình Nguyệt!”

Đột nhiên có người từ phía sau gọi tôi. Khi tôi quay người lại, Thẩm Kiều Kiều ở bên cạnh xô tôi một cái.

Một cánh cửa bí mật ở bên cạnh đột nhiên mở ra, khi tôi ngã vào thì nó lại đóng chặt lại.

16

“Tí tách… Tí tách…”

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nước.

Đi theo tiếng động, vòng qua mấy sợi dây leo cuối cùng từ trên đỉnh huyệt động rủ xuống, hồ nước đen khổng lồ xuất hiện sâu trong hang.

Ở trung tâm của hồ là bệ đá được phủ đầy phù văn, bên trên đó đặt một chiếc quan tài lớn bằng bạc.

Quan tài bạc làm chính, hồ nước đen làm chỗ dựa, cây nho xanh làm bạn đồng hành, đất nung làm vật hiến tế, đây là trận pháp chống huỷ xác.

Nhưng hai người bên trong đã hóa thành xương trắng, chỉ có một người có máu tươi chảy trên xương. Tóc trên đầu lâu mọc dài như lụa, quấn quanh hai bộ xương trắng.

Một biến hóa, một đã chết.

Bộ xương biến hóa đã dùng thân thể của mình để bảo vệ cho bộ xương còn lại.

Đây là tình yêu hy sinh, là tình yêu sâu sắc và thuần khiết chỉ có trong những lời đồn xa xưa.

Hồ nước đen có thể giải trừ một ít tà khí cấm chế, chỉ cần để vòng ngọc này ngâm vào trong đó, Lục Phù Sinh sẽ được tự do.

Tôi chậm rãi bước lên những bậc đá cạnh đài.

Vừa tiến lên hai bước, mấy móng vuốt ma quái đột nhiên duỗi ra từ bên cạnh, tóm lấy mắt cá chân của tôi.

Tôi nhảy phắt xuống bậc đá, nhìn thấy hơn mười cái xác khốn khổ hiện ra từ hồ nước đen, dùng đôi mắt xám xịt bò từng chút về phía tôi.

Tôi nhanh chóng rung chuông ngọc.

“Dưới báo Thánh Hoàng âm ty, trên báo Lăng tổ sư, nay có quỷ mị la sát, oan hồn quấn quýt si mê âm dương, thỉnh tổ sư chốn âm ty giúp đỡ, ban ta sắc lệnh!”

Tiểu quỷ “Ngao” một tiếng chạy đến, trên cơ thể còn toả ra ánh sáng vàng do được tôi thêm vào, di chuyển qua lại giữa hơn chục xác chết.

Chưa đầy mười lăm phút, tiểu quỷ đã bị ném xuống chân tôi, mặt mũi bầm dập.

Hơn chục xác chết “khanh khách” cười lớn, khiến người ta dựng tóc gáy: “Một cô bé và một đứa trẻ thì có gì vui đây, hãy đến ngâm nước hồ với cùng chúng ta đi, khà khà khà…”

“Mẹ, đừng sợ. Nếu mẹ tiếp tục giúp đỡ con, con vẫn có thể chiến đấu!”

Búp bê tiểu quỷ đứng trước mặt tôi, nắm chặt hai nắm tay nhỏ.

Tôi lắc đầu và không đọc lại nữa.

Tiếc là tôi chỉ có ma quỷ dùng để diễn thuật chứ không có quỷ diễn hí kịch, dù tôi có đọc pháp diễn chú giỏi đến đâu cũng sẽ vô ích nếu không có người có thể biểu diễn trên sân khấu.

Mắt thấy đám tang thi đã chậm rãi bò lên bờ, mùi tanh tanh xộc thẳng vào mũi.

Nếu cứ thế mà tiếp tục, điều duy nhất có thể làm là sử dụng cơ thể của tôi như một linh giác nhi để hiến tế máu.

17

Tôi hạ quyết tâm, lấy ra một cây kim bạc đâm vào giữa hai lông mày.

Cổ tay tôi chợt bị một bàn tay lạnh ngắt giữ lại.

“Để tôi.”

Đó là Lục Phù Sinh.

“Thỉnh thẳng Thành Hoàng luôn đi, tôi sẽ đóng vai đó.”

Vì việc rất gấp nên tôi không quan tâm đến việc nổi giận với anh ấy và tranh cãi xem có nên dùng anh ấy hay không.

Anh ấy là một diễn viên nên đóng vai Thành Hoàng hù doạ đám xác chết này chắc hẳn không phải là nói chơi.

“Dưới báo Thành Hoàng âm ty, quỷ mị la sát quấn quýt si mê, tế linh đài làm vạc, thỉnh Thành Hoàng âm ty đích thân đến phán âm dương! Sắc!”

Cơn gió đen đột nhiên nổi lên, quỷ khí tiêu tán.

Lục Phù Sinh ăn mặc như một Thành Hoàng, đội một chiếc mũ cao và một chiếc áo choàng rộng, cầm một ấn ngọc trắng nõn, khuôn mặt lạnh lùng và cao quý.

“Xác chết náo loạn nơi nào, nhìn thấy âm ty còn không mau quỳ xuống.”

Giọng nói của anh ấy vang vọng trong hang động, nghe mà muốn giác ngộ.

Giống hệt như Thành Hoàng đang ở đây.

Một số thi yêu không tin vẫn đang tức giận lao lên, thế là Lục Phù Sinh trừng mắt nhìn, chợt ném chiếc ấn ngọc ném đến đám xác chết mới có thể làm chúng bình tĩnh lại.

“Sau khi chết, không báo cáo Thành Hoàng, còn muốn mưu hại dương gian thì sẽ hồn phi phách tán! Còn không mau khai thật duyên cớ!”

Hầu hết các xác chết này cũng không có giỏi giang gì.

Sau khi chết, nhất thời đắc ý mới trở thành tang thi, phần lớn đều rất hèn nhát.

Bị Lục Phù Sinh làm cho khiếp sợ một phen, trong phút chốc đều thú nhận mọi chuyện.

Đây là lăng mộ của Thân vương, tướng quân thời mạt Hán, hai bộ xương trắng trong đó là Thân vương và Vương phi.

Khi nhà Hán sụp đổ, Thân vương và Vương phi buộc phải đầu hàng nước Ngụy. Nhưng làm người không thể mất đi cốt cách, vì vậy họ liền lấy thân để hiến tế, cầu mong trường sinh bất tử, phù hộ cho trời đất và giải cứu khổ ải của chiến tranh.

Đáng tiếc thay, Vương phi đã bị quốc vương nước Nguỵ nhìn trúng từ lâu, vừa mới hạ táng không lâu đã bị đào mộ, thi thể bị lăng nhục, chỉ có Thân vương mới được thành tiên.

Thân vương không đành lòng để Vương phi ở lại một mình nên đã lấp cửa huyệt mộ, thi thể vẫn luôn ở đây để canh giữ cho Vương phi, nhưng linh hồn bất tử vẫn đang tìm kiếm sự đầu thai của Vương phi trên thế giới này.

Vì vậy huyệt mộ quỷ khí mù mịt này chẳng có mấy ai quan tâm. Tên Hà Chu kia có lần đến đây cùng một đám trộm mộ đã vô tình phát hiện ra.

Hắn trộm đi không ít kho báu bồi táng bên trong.

Đã vậy còn trộm đi không ít sách thuật pháp cổ mà Thân vương và Vương phi lưu giữ lại.

Hắn lợi dụng những câu thần chú trong sách cổ, nảy ra chủ ý đặt mục tiêu trộm đi vận may của người khác.

Mà Thẩm Kiều Kiều vẫn luôn là đối tượng hắn thầm yêu, cho nên tất nhiên hắn cũng muốn kéo Thẩm Kiều Kiều về chung sống vĩnh viễn.

Lần này bọn họ đưa tôi đến đây vì sợ tôi phát hiện ra bí mật và muốn khiến tôi im lặng hoàn toàn.

“Chúng tôi đều nói rõ hết rồi, chúng ta là đám cướp mộ từ các triều đại trước đều chôn thây ở đây, cầu xin ngài Thành Hoàng chỉ ra một con đường sống.”

Tôi lấy tờ giấy cỏ sậy ra và viết từng tên của xác sống lên đó, sau đó bắt hoả quyết đốt giấy cỏ sậy thành tro, rồi rải vào hồ nước đen kịt.

“Đây là thư dẫn đến hoàng tuyền, có cái này các ngươi có thể báo cáo Thành Hoàng. Nhưng trước khi rời đi, các ngươi phải tìm được Hà Chu, bắt hắn nói ra hết thảy chân tướng.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...