Gương Quỷ - Nguyên Anh 5 - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:54:47
là gia sư Nguyên Anh.
Dường như học sinh của sắp còn là một con đúng nghĩa nữa .
Nói một cách chính xác hơn thì kể từ thời điểm ba tháng kỳ thi đại học cho bước ngoặt cuộc đời, tự chuẩn sẵn sàng cho cái ngày còn là chính .
Dĩ nhiên là tay cứu vớt khỏi vũng lầy , thế nhưng chỉ thản nhiên đáp :
"Cô thể thi đại học hộ em ? Nếu thì xin cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe."
Trớ trêu , quả thực một "" thể thi hộ thật. Chỉ điều cái giá trả cho sự trao đổi chính là bộ tam hồn thất phách của .
1
Ban đầu cứ ngỡ đây chỉ là một vụ song sinh thai linh tầm thường đang quấy phá mà thôi. Mãi cho đến khi đặt chân phòng ngủ của Lâm Tiểu Thịnh thì mới bàng hoàng nhận mức độ nghiêm trọng thật sự của sự việc.
Bên trong căn phòng vốn chật chẹp nay treo chi chít là gương. Bàn học, tủ quần áo, đầu giường, cánh cửa... thậm chí còn hoài nghi rằng ngay cả gối của cũng đang giấu một tấm gương khác.
Phải rằng trong giới phong thủy chúng vẫn luôn câu: Gương đối cửa thì tài lộc tiêu tán, gương đối giường thì tình cảm bất hòa, còn gương đối bếp thì gia cảnh bần hàn. điều cốt yếu nhất chính là gương vốn là vật tụ sát khí, nên trong nhà mà bày biện nhiều đến mức thì chẳng khác nào tự rước họa và chắc chắn sẽ đại sự xảy .
" chỉ mong thằng bé thể đỗ Thanh Hoa Bắc Đại để nó thể ngẩng cao đầu mà sống, chuyện đó khó đến hả cô? Cô giáo Nguyên , đây chẳng tài cán gì khác, nhưng với tư cách là một cha thì những gì cần đều hết cả . Tóm là cô cứ sức mà dạy dỗ nó, trẻ con đánh nên , cô cứ mặc sức đánh mắng và cần nể nang gì ."
Bà Thịnh cứ thế lải nhải ngừng bên tai cho đến khi thấm thoắt hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua. Đến cả con ve sầu ngoài cửa sổ cũng lúc ngừng kêu lấy sức, mà bà thì chẳng hề ngơi nghỉ một khắc nào mà cứ lặp lặp những câu sáo rỗng vô nghĩa .
Suốt thời gian đó, Lâm Tiểu Thịnh chỉ trầm mặc lắng và tuyệt nhiên hé nửa lời.
"Cha bất cứ điều gì chắc chắn cũng đều là vì cho con cái thôi, chúng tuyệt đối sẽ hại thằng bé . Nào, uống cà phê con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/guong-quy-nguyen-anh-5/chuong-1.html.]
Lâm Tiểu Thịnh mỉm với , một nụ ngoan ngoãn đến lạ thường, chậm rãi nâng cốc cà phê bên cạnh lên uống một cạn sạch. Đây là cốc thứ ba . Bấy giờ mới là 14 giờ 30 phút. Như trung bình cứ nửa tiếng nốc một cốc.
liếc qua bài kiểm tra toán thi thử ba của Lâm Tiểu Thịnh. Những môn khác thì mù tịt nhưng riêng về toán học thì cũng thể coi là tạm . Vậy nên việc giả dạng một gia sư dạy toán đối với mà cũng chỉ là chuyện miễn cưỡng cho qua mà thôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
" từ bỏ tất cả thứ chuyên tâm ở nhà để chăm lo cho thằng bé. thật sự cầu mong nó báo đáp gì , thật đấy..."
Trong khi bà Thịnh vẫn còn đang thao thao bất tuyệt thì ánh mắt một nữa quét khắp căn phòng một cách đầy ẩn ý. Giữa ban ngày ban mặt mà kéo rèm, còn đóng cửa bật đèn sáng choang. Khí đục bên trong lối thoát, còn thanh khí bên ngoài thì cũng chẳng thể nào lọt . Nhìn chung cả căn phòng toát lên một vẻ tử khí nặng nề, một điều cực kỳ phi khoa học.
Thế dậy định bụng kéo rèm cửa . Lập tức ánh sáng phản chiếu từ vô tấm gương rọi thẳng tay khiến chút chói mắt. Ngay đó chuẩn tiện tay mở luôn cửa sổ.
"Cô Nguyên! Nhà phép mở cửa sổ!"
Bà Thịnh bất thình lình túm chặt lấy tay , đôi mắt bà đỏ ngầu, còn cơ mặt cũng giật giật vài cái đầy căng thẳng: " đặc biệt chuyển đến đây chỉ để tìm một nơi yên tĩnh. Bên ngoài ồn ào quá nên thằng bé nhà sẽ dễ phân tâm."
"Chỉ một phút thôi và sẽ giám sát chặt chẽ. Mà nhân tiện thưa bà, việc bà treo nhiều gương thế liệu ngụ ý đặc biệt gì ?"
khéo léo chuyển chủ đề sang những tấm gương. Quả nhiên bà Thịnh liền quên bẵng chuyện cửa sổ. kín đáo liếc mắt về phía Lâm Tiểu Thịnh bắt gặp cảnh đang cúi đầu trộm một .
"Chắc hẳn cô về quy tắc gương chứ? Tự nhận thức, tự thưởng thức tự khẳng định... nhờ mà thằng bé mới thể đạt những thành tích vượt trội. Thật dám giấu gì cô, kể từ lúc chúng chuyển đến đây bày biện những tấm gương thì Tiểu Thịnh nhà bao giờ mắc bất kỳ một sai nào nữa đấy."
Bà Thịnh cất giọng đầy tự hào với ánh mắt ngạo nghễ khắp căn phòng chi chít gương của . một điều mà bà vĩnh viễn thể nào , đó là Lâm Tiểu Thịnh, đứa con trai mà bà hết mực yêu thương, sắp sửa một trong những tấm gương ở đây mang mất .
Thế là lịch sự đẩy bà Thịnh khỏi cửa và miệng vẫn quên khéo léo : "Bà nhiều như chắc hẳn cũng mệt , bà ngoài uống chút nước nghỉ ngơi ."
Ngay khi cánh cửa đóng thì liền điều chỉnh thở. Cùng lúc đó, nụ xã giao môi cũng lập tức biến mất. Sau đó từ từ . Dưới ánh nắng le lói hắt từ khe cửa, Lâm Tiểu Thịnh đang ung dung xoay bút, đầu thẳng và cây bút trong tay chao đảo lóe lên những tia sáng kỳ dị.
Ánh mắt tuy lạnh lẽo đến thấu xương nhưng nụ rạng rỡ đến chói mắt.