Hạ Hạ, Sự Chuyển Mình Thầm Lặng - Phần 1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:20:52
1
Ký ức tiền kiếp ùa về, nhớ rõ Hạ Minh Châu.
Trong phút chốc, nỗi sợ đuổi khỏi Hạ gia bóp nghẹt tâm trí . Theo bản năng, cố gắng lấy lòng trong nhà. sự nỗ lực đó chẳng giúp sống hơn. Trái , mỗi ngày đều như lớp băng mỏng.
Hạ Minh Châu đưa trường trung học tư thục Thịnh Minh, kết bạn mới và nhanh chóng hòa nhập giới quý tộc. Cô học kém, nên chủ động giúp cô . thậm chí để cô sử dụng tranh của để tham dự triển lãm quốc gia. hy vọng điều đó sẽ khiến Hạ gia công nhận .
Thay đó, chỉ nhận ánh mắt khinh thường:
“Hèn hạ, chỉ bám Hạ gia để ăn sung mặc sướng.”
“Nuôi bao nhiêu năm cuối cùng cũng chút giá trị. Ông Lưu đang tìm một cô con dâu…”
“Con trai ông bại não, đúng ?”
Và , gả cho con trai nhà họ Lưu – một bại não. Vợ cả của ông vốn độc ác, bà ép sinh con. Không chịu nổi, nhảy lầu t.ự t.ử.
Ký ức đau đớn từ kiếp vẫn ám ảnh đến hiện tại. Lần , cho phép bản rơi thảm cảnh đó nữa.
Hiểu rõ tương lai, bắt đầu thu dọn hành lý.
Những món đồ giá trị, giữ , trừ một vật dụng gắn liền với Hạ gia. Đến chiều, cha Hạ đưa Hạ Minh Châu về nhà. Cô gái vẫn như trong ký ức, mặc trang phục giản dị nhưng thanh lịch, khuôn mặt trắng trẻo hiền lành.
Cha Hạ :
“Hạ Hạ, đây là em gái con. Từ nhỏ ôm nhầm, giờ mới tìm về. Cuộc sống đây khổ, con hãy đối xử với em.”
Mẹ Hạ rơi nước mắt ôm lấy cô . hỏi:
“Cha, con Hạ gia ôm nhầm đúng ? Con ruột trở về, con thì ?”
Câu hỏi cha Hạ lúng túng. Hạ Minh Châu nhỏ nhẹ xen :
“Chị thật may mắn khi sống trong căn nhà lớn như …”
đáp lời:
“Bố, gia đình của đoàn tụ . Con tìm cha ruột của .”
Tất cả đều sững sờ. Cha Hạ trầm giọng:
“Con sẵn sàng rời bỏ tất cả ở Hạ gia ?”
khẳng định:
“Con thứ con ở đây đều nhất. những điều đó thuộc về Hạ Minh Châu. Hai chúng con thể cùng tồn tại. Con là con gái nuôi, và mãi mãi chỉ là con gái nuôi.”
Câu chuyện khép khi ông nội Hạ xuất hiện. quan tâm ánh từ những xung quanh, xách vali rời khỏi Hạ gia, dứt khoát chấm dứt mối quan hệ .
2
May mắn , cha ruột của cũng mang họ Hạ, nếu , đổi họ khi về.
Lần theo địa chỉ, tìm đến một khu dân cư cũ kỹ. Đây chính là nơi từng xuất hiện báo chí với tiêu đề: "Hành trình của ngôi từ nghèo khó vươn tới đỉnh cao nhờ nỗ lực ngừng."
Ở tầng ba, phía cửa đông, nhấn chuông. Cánh cửa mở , một đàn ông lịch lãm mặt . Đôi mắt sáng và nụ ấm áp khiến đoán ngay: đây chính là cha ruột của . Trước đây, hai họ cũng từng báo chí nhắc đến, và giờ họ ngay mặt .
“Xin chào, con là Hạ Hạ, con gái của bố . Đây là đầu gặp mặt, gì sai sót, mong bỏ qua.”
Người đàn ông kịp đáp, gọi lớn:
“A Tần, A Tần! Mau đây, xem ai đến !”
Một phụ nữ xinh bước , mặc chiếc váy hoa giản dị. Mái tóc búi cao, từng đường nét dịu dàng và thanh thoát, đặc biệt đôi mắt giống . Mẹ nghẹn ngào, nước mắt lăn dài má nhưng lời nào.
ngoài cửa, kéo vali, bầu khí trở nên căng thẳng. lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngập:
“Bố , cho con nhà ạ?”
Từ phía , một giọng trầm ấm vang lên:
“Mau đưa em nhà .”
Họ vội vã kéo vali của trong. Căn nhà trang trí với tông màu vàng ấm áp. Một chú mèo nhỏ đang nghịch tấm thảm chùi chân, và đưa đôi dép mới tinh. Phòng khách thoáng đãng với cửa sổ lớn ánh nắng ban chiều. Nội thất đơn giản nhưng tạo cảm giác ấm cúng.
Khi đang ngắm ngôi nhà, một cánh cửa phòng bật mở. Một thanh niên tóc rối bước , giọng phần bất mãn:
“Đây biệt thự lớn như . Nếu thích thì về nơi đó !”
bật , lấy điện thoại , lẩm bẩm:
“Tuyệt vời, em sẽ ghi cảnh để ‘tư liệu đ.e.n’ .”
Anh tiến tới, giật lấy điện thoại, nhưng phản xạ nhanh, đẩy nhẹ xuống ghế sofa. Rồi , bình thản gật đầu với bố đang bối rối và cả cầm ly nước.
“Từ giờ, đây là nhà của con. Nếu đuổi em , em sẽ thật đấy!”
Bầu khí trở nên thoải mái hơn. xuống chiếc ghế treo nhỏ ngoài ban công, rõ ràng:
“Con ghét Hạ gia, càng ghét gia đình . Con vui khi ở bên bố ruột. Chỉ mong cả và hai chấp nhận con.”
Sau cùng, định cuộc sống ở căn nhà nhỏ ba phòng ngủ . Bố ở phòng chính, hai trai chia phòng phụ, và nhận phòng cũ của Hạ Minh Châu. Ban đầu, đồ đạc của cô vẫn còn đó, nhưng đề nghị bố dọn dẹp và gửi cho Hạ gia.
Buổi tối, khi bố đề nghị ngoài ăn, từ chối. thưởng thức những món nấu: cá chép om, ức bò khoai tây, sườn heo chiên giòn. Những hương vị khiến xúc động đến suýt .
Anh hai của , Hạ Đình Phong, nhếch mép:
“Đừng giả vờ nữa. Cô tiểu thư nhà giàu mà từng ăn mấy món ngon bao giờ chắc?”
đáp , giọng bình thản:
“Trước , để giữ hình tượng hảo, mỗi bữa ăn của em đều là các món dinh dưỡng chuyên gia tính toán kỹ lưỡng. Em thậm chí còn chẳng dám ăn no nữa chứ đừng cảm thấy ngon .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ha-ha-su-chuyen-minh-tham-lang/phan-1.html.]
Cha đầy xót xa, ngừng gắp thức ăn bát. Lúc , cả Hạ Tinh Hải vẫn bình thản ăn uống, chẳng lời nào. như dự đoán, đối mặt với một ông trùm kinh doanh là thử thách lớn nhất. hiểu rằng con đường chinh phục gia đình mới còn dài.
3
thể chọn nơi sinh , nhưng thể chọn tương lai của . Anh cả của năm nay là sinh viên năm cuối ngành Tài chính của Đại học A, luôn là gương mặt nổi bật trong mắt giáo sư và yêu thích ở trường. Còn hai chỉ hơn hai tuổi, hiện đang học năm cuối trung học tại một ngôi trường gần nhà.
Ban đầu, bố Hạ tiếp tục học tại trường trung học tư thục cũ với học phí hàng năm cao, để bù đắp phần nào sự thiếu sót trong việc chăm sóc đây. từ chối. bố ruột gánh áp lực tài chính quá lớn, đó, chọn trường trung học nơi mà hai đang học, để gần gũi với gia đình hơn.
"Con sẽ tham gia kỳ thi đầu ," trấn an khi bà lo lắng. "Nếu đậu, con thể nhập học ngay." Trước ánh mắt ấm áp của và sự đồng thuận của bố, cảm thấy một niềm hạnh phúc giản đơn len lỏi trong tim.
Bố , hiện là hiệu trưởng kiêm giáo viên Ngữ văn tại trường trung học Thanh Đằng, lái xe đưa đến trường sáng hôm . Ngồi xe, nhận bố thỉnh thoảng qua gương chiếu hậu.
“Bố, con mặc thế ?” hỏi, kiểm tra bộ áo sơ mi trắng đơn giản và quần jeans xanh.
“Không, bố chỉ nghĩ đến chuyện cha nuôi của con con trường cũ,” bố chậm rãi . “Họ rằng điều kiện ở đó hơn.”
“Bố ơi,” nghiêm túc đáp, “đúng là Thịnh Minh thể mang một nền giáo dục diện, nhưng con tin rằng chỉ cần nỗ lực, con thể học ở bất kỳ . Con cần phụ thuộc những điều kiện xa hoa .”
Bố gật đầu hài lòng, còn hai thì khẽ run mí mắt, dường như điều gì đó nhưng thôi.
Để tránh rắc rối, khi đến trường, nhờ hai dẫn đến phòng Đào tạo để gặp giáo viên phụ trách và thủ tục chuyển trường.
Mặc dù Hạ Đình Phong hài lòng lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Trước khi đến nơi, lỏm thấy cuộc trò chuyện của hai thầy giáo:
"Thầy Dương, hôm nay học sinh chuyển trường sẽ lớp của ?"
"Thầy cũng mà, lớp chúng quá tải từ lâu. Còn cả lớp chuyên nữa, liệu cô bé theo kịp ? Theo , ảnh thì cô bé trông xinh , nhưng vẻ chuyển lớp mỹ thuật thì hợp hơn. Dù lớp 5 vẫn còn bàn trống."
"Làm thể đánh giá một chỉ qua vẻ bề ngoài ?"
bật thầm cái câu "đánh giá qua vẻ bề ngoài" của thầy. Sau đó, gõ cửa, bước và tự giới thiệu: "Xin chào thầy, em là Hạ Hạ, hôm nay đến để thi đầu ."
Hai thầy giáo vẻ bối rối khi thấy cuộc trò chuyện. Để phá vỡ bầu khí ngượng ngùng, lịch sự hỏi kỳ thi bắt đầu lúc nào.
Thầy Vương ở phòng Đào tạo nhanh chóng lấy bài kiểm tra chuẩn sẵn, trong khi thầy Dương viện cớ sửa bài và lẻn ngoài.
Đề thi bao gồm ba phần: Tiếng Trung, Toán, Tiếng Anh + Khoa học Tự nhiên, và bài Tổng hợp.
Dù lượng câu hỏi nhiều, nhưng các câu đều mang tính thử thách, đòi hỏi khả năng tư duy.
Sau một tiếng rưỡi bài, thầy Vương mời thầy Dương để chấm. Kết quả thông báo ngay, chỉ thấy một vài dấu tích bài . Thầy Dương đó bằng ánh mắt đầy hào hứng:
" nghĩ lớp chúng vẫn còn chỗ. Cô bé thể lớp ."
Thầy Vương đành cạn lời.
bật vì thấy thầy Dương thực sự dễ thương!
4
Trường công thực sự nhiều khác biệt so với trường tư. Trước đây ở trường Thịnh Minh, lẽ vì cảnh gia đình, nhiều chú ý. hiếm khi thấy một nụ thật lòng từ họ. Ở Thanh Đằng, học sinh sống hòa thuận, nhiều sự so sánh, chỉ tập trung việc học. Đây mới đúng là điều mà một môi trường học tập đúng nghĩa nên .
Tan học, thấy một bóng dáng xổm cửa. Không khó hiểu vì hấp dẫn như – là hai của , một siêu tương lai. Thấy , lập tức dậy.
“Bố đang chấm bài, chúng về .”
gật đầu tỏ ý hiểu, nhận đang nhắc gì đó.
“Có thể dẫn gặp Minh Châu ? đường. Có vài món đồ và gửi em , em nhận ?”
đồng ý nhưng trong lòng vẫn chút khó chịu mà rõ lý do.
Trên taxi đến nhà họ Hạ, hai chúng im lặng suốt chặng đường. Hạ Đình Phong cũng cảm nhận tâm trạng của nên dám mở lời, sợ đổi ý.
Biệt thự nhà họ Hạ ở ngoại ô thành phố A.
Khu vực nhiều cây xanh, khí trong lành hơn trung tâm thành phố. Khi xuống xe, Hạ Đình Phong vẻ bối rối nhưng như để ý.
Người gác cổng nhận , mở cửa mà hỏi gì. Lúc bước , thấy xe chở rác của khu đang thu gom, xe chất đầy túi rác màu sắc.
Ánh mắt Hạ Đình Phong dán chặt chiếc xe đó vài giây, vẻ mặt bồn chồn khi nghĩ đến việc sắp gặp Hạ Minh Châu.
Tới biệt thự, vỗ nhẹ , nhắc gõ cửa. Anh miễn cưỡng, lấy điện thoại nhắn tin cho Hạ Minh Châu. Một tiếng , khi trời nhá nhem tối, Hạ Minh Châu mới chậm rãi bước .
“Anh hai, thật xin , bắt em luyện đàn nên để chờ lâu như .”
Thấy , Hạ Minh Châu gượng:
“Chị Hạ Hạ cũng ở đây.”
gật đầu nhưng gì thêm, để ý sắc mặt Hạ Đình Phong chút kỳ lạ.
“Em nhận đồ ? Mẹ đích đóng gói đấy. Có con gấu bông yêu thích và chiếc váy hai mua cho em.”
Anh còn xong cắt ngang:
“Em . Em bảo hầu mang về phòng. Em thích nhất con gấu bông của hai, nó thì ngủ .”
Nói xong, cô về phía biệt thự tập đàn, nhanh chóng rời .
Trên đường về, Hạ Đình Phong cúi đầu im lặng. hiểu chuyện gì cho đến tối.
Buổi tối, vô tình thấy tiếng tranh cãi ở phòng bên cạnh. Hạ Đình Phong và Hạ Tinh Hải cãi về chuyện gì đó:
“Em thấy rõ ràng con gấu bông ném lên xe rác! Minh Châu kêu hầu mang lên phòng. Cô giờ là tiểu thư nhà giàu, bắt đầu khinh thường chúng ?”
đoán Hạ Minh Châu đang lo sợ điều gì – cô sợ nhà họ Hạ ghét bỏ vì quá thiết với bố nuôi. Xét cho cùng, cô vẫn chỉ là một cô bé trải sự đời.
Sáng hôm , đang ăn sáng thì thấy Hạ Đình Phong bước , mặt mày u ám. Anh chén cháo kê đang ăn, buông lời châm chọc:
“Đang diễn vở đại tiểu thư giả vờ sống đời thường dân ?”
Có vẻ mới sáng sớm “uống thuốc súng”, chỉ trợn mắt lơ , chẳng tranh cãi.