Hà Thanh Hải Yến
Chương 2
4.
Trang trí trong phòng cũng rất đơn sơ, nhưng được tỷ tỷ thu dọn rất sạch sẽ. Một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế, còn có một cái tủ quần áo cửa tủ không khép lại được, được lau chùi không nhiễm một hạt bụi.
Ta ngồi ở bên cạnh bàn, tỷ tỷ đốt đèn dầu, nhất thời nhìn nhau không nói gì. Cuối cùng tỷ tỷ chủ động mở miệng nói: “Ta đi tới Phụ Châu mới biết được, cái gọi là bà mối kia là kẻ lừa đảo, trên đời cũng không có Cẩm Xương Hầu phủ……”
Kẻ đó tên là Lưu A Tứ, trong nhà có một đứa con trai duy nhất tên là Lưu Cẩm Xương, liền thuận miệng bịa ra thứ gọi là “Cẩm Xương Hầu phủ”, khinh thường người nông thôn chúng ta không có hiểu biết.
Lưu A Tứ và tú bà Thúy Hồng Lâu có quan hệ tốt, ngày thường làm không ít chuyện lừa gạt nữ tử. Sau khi tỷ tỷ bị bắt cóc đến Phụ Châu, trực tiếp bị đưa vào Thúy Hồng Lâu, tú bà thấy tỷ tỷ xinh đẹp, cực kỳ vui mừng, trả cho Lưu A Tứ năm mươi lượng bạc.
Lúc tỷ tỷ mới vào thanh lâu, từng khóc, từng náo loạn, cũng trốn được nhưng lại bị bắt về, sau đó bọn chúng dùng ngân châm đóng đinh vào mười ngón tay, lại lột sạch y phục rồi treo ngược tỷ tỷ trên xà nhà, đói bụng ba ngày ba đêm, chỉ còn một hơi thở thì uống chút canh gạo, rồi lại tiếp tục treo.
Thấy tỷ tỷ vẫn không mở miệng đồng ý tiếp khách, tú bà liền trói chặt nàng, gọi một đám công tử nhà giàu hành hạ nàng một đêm, bà ta ở sát vách nghe tiếng tỷ tỷ kêu thảm thiết, hưng phấn đếm bạc trắng bóng.
“Chảy rất nhiều m áu, vốn là phải chet, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn sống sót.”
Tỷ tỷ nói đến những chuyện cũ này, giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt chet lặng nhìn chằm chằm ngọn lửa chập chờn trong đèn dầu: “Ta luôn nghĩ, nhất định phải về nhà gặp lại mẫu thân và muội một lần nữa.”
Ta chỉ lo rơi lệ, một câu cũng nói không nên lời. Một lúc sau nghe nàng nhẹ giọng hỏi: “Phụ thân cũng chet? Chet như thế nào?”
Ta lau nước mắt, hạ giọng đáp: “Ta giet.”
Đêm hôm đó, phụ thân trói ta đến nhà ông chủ sòng bạc, lúc đi ngang qua cầu đá, giẫm lên rêu xanh rồi trượt xuống. Trời vừa đổ mưa hai ngày, dòng sông vừa sâu vừa chảy xiết, gần như che lấp cây cầu.
Kỹ năng bơi lội của phụ thân cũng không tệ lắm, không bao lâu đã nổi lên, hai tay bám vào mép cầu đá muốn leo lên, lại bị ta giẫm lên tay. Ông ta lại ngã xuống, uống mấy ngụm nước, liều mạng nắm lấy mép cầu đá lần nữa, lớn tiếng mắng, nhưng lúc này ta đã cắt đứt dây thừng rồi.
Trong tay ta giấu một mảnh vỡ của chén sứ, dọc theo đường đi vẫn luôn lén cắt dây thừng. Vốn định chạy vào trong núi trốn, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Phụ thân đã sớm bị tửu sắc vét sạch cơ thể, giống như con cóc treo trên móc câu không ngừng đạp chân, làm thế nào cũng không chống đỡ nổi, thấy ta nhấc tảng đá ở bên cạnh giơ lên, ông ta nhất thời hoảng sợ kêu khóc: “Nhị nha! Nhị nha đừng……”
Ta quỳ xuống, giơ tảng đá lên đập một cái vào đầu ông ta, đập đến khi đầu rơi máu chảy. Sức sống của ông ta cũng thật mạnh mẽ, ta đập ba cái, ông ta vẫn không buông tay, máu và nước mũi đầy mặt, vẫn ráng hét lên: “Hạo nhi, Hạo nhi, phụ thân sai rồi, phụ thân sai rồi…”
Ta một giây cũng không ngừng mà tiếp tục đập ông ta, kinh ngạc lẩm bẩm: “Phụ thân, đi chet đi, cầu xin người, đi chet đi…”
Cuối cùng, sau khi ta đập đến cái thứ bảy ông ta cũng buông tay, rới vào dòng nước chảy xiết, trôi về phía hạ lưu.
Ta xuôi dòng xuống, đứng ở bên bờ, nhìn mặt ông ta bị kẹt vào những tảng đá, thân thể bị dòng nước cuốn đi, giống như một con cá thối mắc cạn…
5.
Tỷ tỷ nghe xong, giật mình sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cười khổ nói: “Chet rồi cũng tốt lắm.”
Phụ thân quả thật chet đi rất tốt. Thi thể của ông ta được dân làng tốt bụng vớt lên vào trưa hôm sau.
Tất cả mọi người đều nghĩ là ông ta say rượu trượt chân rơi xuống nước, về phần vết thương trên đầu, đương nhiên là do đụng vào đá vụn trong lòng sông.
Không ai có thể đoán được ta, người luôn trung thực lại ra tay giet phụ thân của mình. Ta vén áo lên, lấy chuỗi tiền giấu trong thắt lưng xuống: “Tỷ tỷ, ta có để dành một khoản tiền. Chúng ta đi thôi, rời khỏi đây.”
Tỷ tỷ lại lắc đầu: “Ta muốn đợi Tướng quân trở về.”
Tỷ tỷ nói cho ta biết, mùa thu năm ngoái, nàng được Trấn Bắc tướng quân Cảnh Khánh chuộc thân. Tướng quân nói, đợi chiến sự kết thúc sẽ cưới nàng về nhà.
Vì vậy, nàng sẽ không đi đâu cả, chỉ ở đây cho đến khi vị Tướng quân kia chiến thắng trở lại. Lúc nàng nói những lời này, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng của tiểu nữ tử, hai mắt dưới ánh nến cũng sáng lên.
Ta cứng họng không nói gì được, đợi tỷ tỷ trải đệm chăn xong, cùng ta nằm trên giường, mới nhịn không được hỏi nàng: “Tỷ tỷ, nếu Tướng quân kia thật sự là lương nhân, sao có thể ra vào thanh lâu? Nếu hắn thật sự muốn cưới tỷ, sớm đưa tỷ về quê không phải tốt hơn sao?”
Tỷ tỷ gấp giọng giải thích: “Là Tướng quân vừa đánh tới Phụ Châu, tú bà ở Thúy Hồng Lâu đã vội đưa chúng ta đến doanh trại muốn lấy lòng hắn, bị Tướng quân lớn tiếng từ chối……”
Nàng dừng lại, giận dỗi dịch ra ngoài, trở mình: “Tóm lại, Tướng quân nhà ta rất tốt, chớ có nói xấu hắn.”
Ta đành phải tiến lại gần bên cạnh nàng: “Tỷ tỷ, ta không nói nữa. Chỉ là… nữ nhân chúng ta phải biết tính toán cho mình. Ân cứu mạng không nhất định phải lấy thân báo đáp, chúng ta trả bạc cho hắn, làm nô tỳ cho hắn cũng được. Chỉ là, đừng làm ngoại thất…”
Trong thôn chúng ta có một nữ tử làm ngoại thất cho công tử của nhà có tiền. Trải qua những ngày không thể để người khác biết, thường xuyên đứng chỗ cây liễu lớn trông coi cửa thôn si mê chờ tình lang của nàng.
Kết quả bị công tử kia dụ dỗ mang thai, nhưng chưa sinh ra đã mất, bị đương gia chủ mẫu tùy tiện xử trí. Tỷ tỷ đã rất khổ rồi, ta không muốn nàng khổ hơn nữa.
Tỷ tỷ đưa lưng về phía ta, một lúc sau mới than nhẹ một tiếng: “Ta làm sao lại không biết, hắn nói cưới ta cùng lắm chỉ là nói đùa. Nhà hắn đời đời trâm anh, sao có thể để một kỹ nữ qua cửa? Nhưng hắn cứu ta ra khỏi hang hùm, ta cũng vui lòng chờ hắn.”
Ta nói không nên lời, yên lặng ôm nàng, quyến luyến ngửi mùi thơm của nàng. Tỷ tỷ vỗ vỗ cánh tay ta: “Đừng dựa sát như vậy, ta…… trên người bẩn.”
Ta lại ôm càng chặt, tựa như mèo con cọ cọ lên lưng nàng: “Tỷ tỷ thơm quá.”
Ta muốn nói cho tỷ tỷ nghe rất nhièu điều, nhưng ta quá mệt mỏi. Mí mắt run rẩy khép lại, làm rơi một giọt nước mắt.
Ta ngủ cho đến khi bị ác mộng dọa sợ, mơ hồ nhớ rõ mình đang níu lấy vạt áo của tỷ tỷ xin nàng đừng đi, một lúc lại kêu mẫu thân đừng bỏ lại ta, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Đợi đến khi ta hoàn toàn bừng tỉnh, trời đã sáng rồi. Tỷ tỷ quay mặt về phía ta, mái tóc rối bù che hai gò má, tay vô thức vuốt ve lưng ta.
Khi còn bé ta luôn gặp ác mộng vào ban đêm, mỗi lần đánh thức phụ thân, ta không tránh khỏi bị đ ánh đ ập tàn nhẫn.
Tỷ tỷ liền ôm ta vào trong ngực, nhìn chằm chằm ta, thấy ta lại sợ hãi thì nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, đút ta uống chút nước nóng, lại dỗ ta ngủ.
Ta theo bản năng dùng ngón tay sờ vào khóe mắt ướt sũng của nàng, nghĩ, có tỷ tỷ ở đây thì ta cái gì cũng không sợ.
6.
Ta ở lại chỗ tỷ tỷ. Man Di tựa như không có ý định tiếp tục đi về phía đông, ngược lại đuổi theo Hoàng đế xuôi về phía nam.
Trước mắt chỗ nào cũng không yên ổn, mà Phụ Châu ít nhất có đóng quân trông coi, hai nữ tử yếu đuối chúng ta, vẫn là đừng đi loạn thì tốt hơn.
Tướng quân để lại cho tỷ tỷ chút bạc, không nhiều lắm, dù tỷ tỷ ăn mặc tiết kiệm mấy thì cũng sắp thấy đáy rồi. Mà trận chiến này cũng không biết khi nào mới kết thúc, cứ như vậy không thể ngồi yên không làm gì được.
Ta thương lượng với tỷ tỷ, muốn dựng lại quán đậu hũ. Trên mặt nàng hiện lên một tia do dự, nhưng vẫn đưa bạc ra.
“Lúc trước ta cũng đã đặt mua. Cối xay và khuôn mẫu đã có sẵn, chỉ là…”
Nàng dừng lại, cố nặn ra một nụ cười khổ: “Tỷ tỷ vô dụng, cuối cùng vẫn không vượt qua được trở ngại trong lòng này.”
Ta vội vàng trịnh trọng vỗ ngực: “Không sao đâu tỷ tỷ, có ta đây! Tỷ đứng xem được rồi!”
Nàng không dám ra cửa, sợ bị người ta nhận ra, ở nhà cùng ta làm đậu hũ, trên mặt lại nở nụ cười quen thuộc……
Tay nghề làm đậu hũ mẫu thân truyền lại đương nhiên là tốt nhất. Đậu hũ của ta chưa bao giờ còn dư, mỗi ngày gõ mõ đi qua từng con phố, dân chúng bưng bát vây quanh, chờ ta múc lên một miếng đậu hũ thật dày, đều khen không dứt miệng.
Dần dần, hài đồng nghịch ngợm cũng bắt đầu gọi ta là “Đậu hũ Tây Thi”, làm ta hoảng hốt nhớ tới mẫu thân, không ngừng múc cho bọn họ nhiều một chút.
Khi về nhà, tỷ tỷ luôn đứng ở cửa chờ. Nàng nói, từ đầu hẻm đến đây, tiếng mõ vừa vặn bảy mươi tiếng.
Ta cười hì hì bước vào phòng, lấy một miếng bánh ngọt trong giỏ ra. Đây là bánh hạch đào táo đỏ của cửa tiệm bánh ngọt đắt nhất trong phố, “Hòa Thuận Trai”, ta chỉ dám mua một miếng.
Tỷ tỷ oán trách: “Đắt như vậy, không bằng mua nhiều bánh bao ăn.”
Ta đáng thương làm nũng với nàng: “Ta thèm ăn mà.”
Nàng liền “hừ” một tiếng, mở nồi ra, cho ta xem món hầm thơm ngào ngạt bên trong: “Biết muội thèm ăn, cố ý cho một muỗng dầu mặn vào.”
Ta ôm bát cơm ăn ngấu nghiến, ăn uống no say. Cùng nàng uống nước trắng ăn bánh hạch đào, lại lấp đầy bụng.
Một miếng bánh ngọt to bằng bàn tay bị nàng cắt thành bốn miếng nhỏ, nàng ăn một miếng đã nói ngán, nhìn chằm chằm ta ăn hết mới thôi, cười nói: “Muội giống hệt như mẫu thân, đều thích ăn loại đồ ngọt này…”
Rồi nàng lại rơi lệ, run giọng hỏi ta: “Lúc mẫu thân đi, có đau hay không?”
Ta không giúp được gì, chỉ có thể để bà nắm chặt cánh tay mình. Bà đau đến mức nắm chặt cánh tay ta hiện lên dấu đỏ, lúc đầu còn có sức lực gào thét, cho đến khi máu chảy ra, bà chỉ có thể phát ra những tiếng thở hồn hển, vô thức nói: “Vân….Vân nhi, mẫu thân rất nhớ con…… Vân nhi à, con gái của ta, đứa con tội nghiệp của ta……”
Bà đến chet vẫn còn nhớ thương con gái lớn “lấy chồng xa”, cùng với đứa con gái út cực khổ không nơi nương tựa, cuối cùng ra đi không thể nhắm mắt.
Những lời này, ta đương nhiên không dám nói với tỷ tỷ, chỉ có thể lừa nàng nói: “Mẫu thân đi rất nhanh, chỉ dặn ta phải sống thật tốt với tỷ.”
Tỷ tỷ lau nước mắt, lại ăn một miếng đậu hủ, nghẹn ngào nói: “Được, phải sống thật tốt.”
Thế gian đầy khắc nghiệt nhưng chúng ta vẫn phải sống.