Hà Thanh Hải Yến
Chương 5
13.
Đêm khuya hôm đó Triệu Yến theo quân đội rời khỏi thành, ta đứng tiễn rất lâu nhưng hắn không quay đầu lại, ta cũng không dám gọi hắn, cứ như vậy đi sát bên đường theo tới cửa thành.
Hắn lẫn vào trong đám người, mặc áo giáp vải cũ nát, chỉ là một tiểu binh bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra bóng lưng của hắn, luôn cảm thấy hắn lại có chút không giống với người khác.
Ta nhìna nhìn, cho đến khi bọn họ hoàn toàn dung hòa vào bóng đêm, biến thành những chấm đen bé nhỏ. Gió đêm thổi qua, thổi loạn lòng ta, cũng thổi tan tiếng vó ngựa.
Dân chúng trong thành đều nói chiến trường hung hiểm, còn nói nhà ai đó có năm đứa con cùng nhau ra chiến trường, chỉ trở về một nửa.
Tiểu tử kia hai chân mất hết, chỉ có thể mang theo lão nương đi xin cơm, trước đó không lâu đã bị xe ngựa đ âm chet, thật là nghiệp chướng.
Ta nghe vậy thì hết hồn hết vía, về nhà đóng cửa đếm bạc, nghĩ, nếu Triệu Yến tàn phế, triều đình mặc kệ hắn, vậy ta quản. Tỷ tỷ thấy ta mất hồn mất vía, an ủi ta nói, Đông Tử đã hỏi thăm qua, Triệu Yến bọn họ là đi tìm quân chủ lực của Trấn Bắc tướng quân hội hợp.
Trấn Bắc tướng quân bách chiến bách thắng, chỉ cần có hắn ở đây, mọi người nhất định có thể sống sót trở về. Ta đỡ cây trâm bạc trên đầu, vui tươi hớn hở nói: “Hắn đương nhiên phải trở về rồi! Hắn còn nhớ đậu hũ ta làm.”
Ngày tháng như nước chảy lẳng lặng trôi qua, ta ngày qua ngày làm đậu hũ, Đông Tử cao lên một chút, cũng khỏe mạnh không ít.
Mắt thấy sắp đến cuối năm, tỷ tỷ làm quần áo mới cho hai chúng ta, vốn tính toán mua chút thịt ăn cho đỡ thèm, nhưng từ khi man di nhập quan, thứ gì cũng đắt hơn trước không ít, cũng chỉ đậu hũ của ta là hợp túi tiền nhất.
Vì thế chúng ta thương lượng tới thương lượng lui, cuối cùng keo kiệt mua chút thịt cũ, dù sao cũng là món mặn.
Đêm ba mươi vô cùng lạnh, tỷ tỷ c ắt hoa bên cửa sổ, Đông Tử quét dọn sân. Ta đi đưa đậu hũ cho khách ở phía bắc thành, lúc trở về đột nhiên nghe thấy trên đường có người hô một câu: “Trấn Bắc quân đã trở lại!”
Nhóm người bán hàng rong né tránh tứ phía, bà lão tóc hoa râm chống gậy đối diện cửa thành kiễng chân chờ mong, tai nghe được tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, nhao nhao tha thiết gọi tên nhi tử nhà mình.
Nhưng mà rất nhanh, giọng nói nhanh chóng thấp xuống.
Ta kiễng chân chen qua đám người, phát hiện đội Trấn Bắc quân này ném mũ cởi giáp, thưa thớt, đại đa số mọi người đều thất thần, vô cùng mệt mỏi, vả lại đều là những gương mặt lạ, hiển nhiên không phải đội ngũ của Triệu Yến.
Lúc này một vị đại nương đón một tiểu tướng quân vàng vọt gầy gò hỏi: “Tướng quân ơi, các ngươi rút lui từ đâu? Có biết con ta tên là Khương Đại, năm ngoái lên làm Đô Đầu…”
Tiểu tướng quân kia dừng bước, vẻ mặt bi thương ngập ngừng một lúc lâu, lại chỉ nói: “Thực xin lỗi…”
Dân chúng hoảng loạn, ta lại càng lo lắng. Nghĩ tới nghĩ lui, đi theo phía sau bọn họ, mắt thấy bọn họ đóng quân ở trong thành, len lén giữ chặt một tiểu binh, vừa nhét bạc vào trong tay hắn, vừa hỏi: “Đại ca, đây là sao vậy, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu binh kia không nhận bạc, dùng tay áo bẩn thỉu lau nước mắt khóc nói: “Xong rồi, toàn bộ xong rồi. Hoàng đế chó má phản bội bọn ta, bọn ta chống đỡ hơn nửa năm, cuối cùng chống đỡ không nổi. Tướng quân không còn, Trấn Bắc quân cũng không còn, toàn bộ đều không còn…”
14.
Gần đến năm mới, là một cửa ải. Mà cửa ải năm nay, ngoại trừ Hoàng đế xa hoa trụy lạc ở phía nam, từng nhà đều không thể vượt qua.
Tin dữ không giấu được. Chưa đầy ba ngày, cả thành bao phủ một màu trắng tang tóc, tiếng khóc vang trời. Chúng ta mới biết, man di không truy đuổi theo Hoàng đế về phía nam nữa, đề nghị cùng nước ta phân chia lãnh thổ cùng cai trị.
Hoàng đế ngầm đồng ý. Man di ngược lại tập trung tinh nhuệ tấn công bắc bộ. Chủ lực của Trấn Bắc quân bị man di vây quét, ch ặt đ ứt lương thực, ngay cả rễ cây cũng đào sạch.
Hoàng đế lại ngoảnh mặt làm ngơ, vội vàng tu sửa hành cung, tìm tiên hỏi dược.
Ông trời thật không có mắt!
Kẻ đáng chet thì lại không chet, người vô tội thì ra đi nhẹ nhàng không còn gì, chỉ được nhắc đến ít ỏi trong vài nét bút trong sử sách.
Đầu tháng mười một, Trấn Bắc tướng quân Cảnh Khánh chet trận trên chiến trường, th i th ể bị man di bắt đi. Đội ngũ của Triệu Yến là viện quân cuối cùng, bị chặn giet ở nửa đường, dĩ nhiên toàn quân bị diệt.
Năm vạn Trấn Bắc quân chỉ còn mấy trăm người sống sót. Một gã phó tướng dưới trướng Trấn Bắc tướng quân mang theo thương binh chạy ra khỏi vòng vây, nương tựa Dận thân vương duy nhất còn đang chống đỡ kẻ thù ngoại bang, phụng mệnh đóng quân ở đây.
Nhưng dưới trướng Dận thân vương chỉ còn lại không tới hai vạn tướng sĩ, bị man di đ ánh cho liên tiếp bại lui, cho dù liều chet chống lại, cũng như lấy trứng chọi đá.
Ngoài Phụ Châu ra, toàn là thiết kỵ man di. Chúng chiếm bến phà và đường chính, chúng ta sẽ bị mắc kẹt và chet ở đây. Ta đóng chặt cửa phòng, ngồi ở bên giường, nhìn cửa sổ nhiễm sương trắng, đút cho tỷ tỷ một ngụm nước nóng uống.
Tỷ tỷ đã bị bệnh ba ngày, sốt cao không giảm, mất hồn khóc rồi tỉnh, tỉnh rồi khóc, tinh thần khó khăn lắm mới bình phục bây giờ đã tan biến hết.
Ta không có thời gian để khóc. Mấy ngày nay, ta thừa dịp trong thành còn chưa đại loạn, cố gắng mua chút lương thực, lại mua tiền giấy, thừa dịp tỷ tỷ mê man, cùng Đông Tử ở trong viện vẽ hai vòng tròn, đốt tiền giấy cho Tướng quân và Triệu Yến.
Khi trở lại phòng, tỷ tỷ đã tỉnh, yếu ớt gọi ta: “Nhị nha……”
Ta vội cầm tay nàng: “Tỷ tỷ, ta ở đây.”
Nàng nhìn chằm chằm ta, môi run rẩy nửa ngày, đột nhiên rút tay tát vào mặt một cái, khóc nói: “Là tỷ hại muội, tỷ không nên giữ muội ở lại, là tỷ hại chet muội, hại chet muội……”
Ta chặn tay nàng lại, tựa như dỗ hài tử, ôm nàng vỗ vỗ: “Không trách tỷ, không trách tỷ……”
Điều này sao có thể trách nàng chứ? Ở thời loạn thế này, những người bình thường phải nỗ lực rất nhiều mới có thể sống sót. Ai có thể đoán trước được tương lai, chi bằng đi một bước nhìn một bước.
Hai tay ta lau nước mắt của nàng, học theo cách nàng an ủi ta lúc nhỏ, ngâm nga bài hát mẫu thân dạy chúng ta: “Tháng chín, Thục Mạch Hoàng, hương đậu hoa từng nhà. Đá nghiền trắng, tiếng mõ vang lên, tha thiết mong con không bị bệnh…”
15.
Sau khi man di vây thành, thiếu lương thực trở thành vấn đề lớn. Nạn đói liên tiếp nổ ra khắp Phụ Châu.
Càng tệ hơn chính là, man di c ướp một thành tàn một thành, th i th ể chồng chất như núi tản tỏa ra mùi m áu tanh cùng mùi hôi thối bay trăm dặm, dẫn tới dịch bệnh.
Thiếu tướng dẫn quân rút về đây, thu thập một ít lương thực trong thành, hứa sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ người dân trong thành.
Nhưng cái chet của Trấn Bắc tướng quân Cảnh Khánh đã xóa nhòa sự tín nhiệm cuối cùng của dân chúng đối với triều đình, vẫn có không ít người bỏ thành mà chạy, ý đồ xuôi về phía nam nương tựa người thân.
Nhưng mà bọn họ vừa chạy trốn tới bãi sông, nghênh đón bọn họ chính là mưa tên ùn ùn kéo đến. Một nhà ông chủ tiệm gạo cách chúng ta một con phố rời khỏi Phụ Châu đầu tiên.
Nhưng cuối cùng, tiểu nhi tử còn sót lại của nhà hắn mang theo một thân vết thương do tên b ắn, chạy trốn trở về. Hắn tận mắt chứng kiến phụ mẫu và huynh trưởng bị mũi tên nhọn bắn thành cái sàng.
Hắn nắm tay tiểu muội hoảng hốt chạy bừa trở về, bị một tên man di phóng ngựa đuổi theo,ném trường thương về phía tiểu muội năm tuổi của hắn rồi giơ cao trường thương lên, hưng phấn hú hét như một con chó.
Hắn giả chet mới thoát được một kiếp, bò rất lâu, cuối cùng gặp được một dân binh, lúc này mới được cứu. Đáng tiếc, hắn bị thương quá nặng, rốt cuộc không thể sống bao lâu, ngày hôm sau đã mất.
Sau khi hắn chet không ai liệm cho hắn, hàng xóm láng giềng đều bận rộn vơ vét tiệm gạo nhà hắn, cố gắng tìm được một chút lương thực còn dư. Tường viện nhà ta cũng bị bới rất nhiều lần, lúc đầu đại đa số là ăn mày trên đường.
Ta chỉ có thể nhẫn tâm đ ánh đuổi bọn họ ra ngoài, lại cùng tỷ tỷ mài tất cả d ao trong nhà cho sắc bén, còn đẽo gọt hai khúc gỗ để làm giáo, ban đêm không dám ngủ say, ôm d ao ngồi xổm canh gác ở cửa.
Nhưng rất nhanh, lại có một nhóm người tìm tới cửa, bọn họ lúc thì dùng sức đạp cửa viện, lúc thì bám vào tường viện hét: “Vân Yên, đến đây, cùng chơi đùa với các tiểu gia nào!”
“Nhân tình của ngươi chet rồi, không bằng để cho các tiểu gia chiều chuộng ngươi?”
“Tiểu gia không chơi không, cho ngươi ba đồng xu, có đủ hay không?”
Cửa viện cũ nát bị đạp mạnh hơi rung một chút, Đông Tử sắp không chống đỡ được cửa, gấp đến độ khóc ròng.
Ta thì cầm gậy trúc dùng sức gõ vào tường viện, một tên mặt sẹo bám vào tường phun một ngụm đờm đặc về phía ta, trong miệng tràn đầy từ ngữ ô uế: “Nghe nói ngươi là muội muội của Vân Yên? Đó cũng là một tiểu kỹ nữ! Đã nếm qua tư vị của nam nhân chưa? Đến đây, ca ca tự tay dạy ngươi cách hầu hạ nam nhân……”
Hắn trèo ở đầu tường làm bộ muốn nhảy xuống, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một tiếng la hét.
“Lão nương liều mạng với các ngươi!! ”
Tỷ tỷ ngày thường ôn hòa của ta đột nhiên giơ d ao củi chạy như bay ra, Đông Tử còn chưa kịp phản ứng, nàng đã đạp cửa ra khỏi sân, ch ém một nhát về phía một con khỉ ốm đứng ở cửa!
Đầu tên khỉ ốm nhất thời giống như quả dưa hấu bị chẻ ra, chảy đẩy m áu, nhất thời hoảng sợ kêu lên thành tiếng, ôm đầu lăn lộn dưới đất.
Tỷ tỷ đuổi theo bọn họ không ngừng ch ém, lớn giọng nói: “Giet hết các ngươi! Dám động đến muội muội ta, giet các ngươi!”
Ta đuổi ra cửa, mắt thấy dưới chân a tỷ nổi gió, trực tiếp đuổi ch ém khiến bốn tên lưu manh lăn lộn mà chạy.
Tên khỉ ốm bị ch ém chạy nhanh nhất, kết quả bởi vì quá hoảng hốt nên chạy bừa, đầu đụng vào tường, mới vừa quay đầu lại, đã bị cây d ao trong tay tỷ tỷ ch ặt đ ứt một cái lỗ tai!
“Đ iên rồi, đ iên rồi! Nàng ta đ iên rồi!!”
Hắn bị dọa đến mức đại tiện ngay tại chỗ, vừa chạy vừa té nhào, nhờ đám tiểu đệ kéo ra khỏi ngõ nhỏ.
Dưới ánh trăng, tỷ tỷ giơ cao cây d ao, cả người run rẩy, lòng ngực phập phồng dữ dội, dùng hết sức lực hét lên một tiếng.
Nàng cuối cùng cũng phát tiết hết mọi uất ức nhiều năm ra ngoài, nằm trên mặt đất gào khóc, như muốn phát đ iên.