Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Hải Đường Có Gai

Chương 1



1
Bị Cảnh Lịch đế biếm vào lãnh cung sau đó ban cho dải lụa trắng, ta nhìn thấy nụ cười mỉa mai trên môi Chân Phi, bỗng nhiên ta hiểu ra tất cả.

Ta chỉ là một quân cờ để nàng ta củng cố sự sủng ái. Nàng ta đưa ta vào cung để Hoàng đế thấy rằng, Chân Phi mới là nữ nhân mà ngài yêu nhất.

Mục tiêu đạt được, ta trở thành kẻ bị bỏ rơi, như một cái gai trong mối tình hoàn hảo của Chân Phi và Cảnh Lịch đế.

Mà cái gai, thì phải bị nhổ bỏ.

Ta sống lại với lòng hận thù, lần này, ta muốn những kẻ đã lợi dụng ta phải trả giá.

Nhìn vào gương, khuôn mặt trẻ trung nhưng không che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần khiến ta hơi hoang mang. Đây là ta năm mười sáu tuổi.

Mẫu thân ta vừa mất, phụ thân đã bán ta vào Vạn Hoa Lâu. Mụ tú bà ngay lập tức nhìn trúng ta, quyết định đào tạo ta trở thành hoa khôi mới của Vạn Hoa Lâu.

Ta kiêu ngạo, không chịu nghe lời mụ tú bà, đã chịu nhiều khổ sở, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp dưới những đòn roi tàn bạo.

Trong buổi yến tiệc đầu tiên khi ta trở thành hoa khôi, ta gặp Cảnh Lịch đế cùng Chân phi lén ra khỏi cung. Chỉ vì hắn ta nhìn ta vài lần, nàng ta đã ghi hận ta.

Nàng ta sai người chuộc thân cho ta, đưa ta vào cung, đẩy ta lên giường Hoàng đế.

Lúc đó ta ngây thơ nghĩ rằng mình đã thoát khỏi lồng giam thanh lâu, không biết rằng mình đã bước vào một cái bẫy khác.

Ban đầu, Hoàng đế vì mới lạ mà sủng ái ta một thời gian.

Nhưng nàng ta hiểu rõ sở thích và tính tình của Hoàng đế, nàng ta biết cách làm cho Hoàng đế chán ghét ta.

Dưới sự sắp đặt của nàng ta, ta liên tục mắc lỗi, thử thách sự kiên nhẫn của Cảnh Lịch đế.

Sự tồi tệ của ta làm nổi bật sự xuất sắc và đáng yêu của nàng ta. Cuối cùng, ta không hiểu gì đã bị biếm vào lãnh cung, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi với một dải lụa trắng.

Sau khi chết, ta mới biết rằng mình là nhân vật phản diện trong sách, là trở ngại cho tình yêu của nàng ta và Cảnh Lịch đế.

Chỉ vì ta là nhân vật phản diện, nên ta không được yêu, không được kết thúc tốt đẹp, như một con rối bị cốt truyện điều khiển đến kết cục diệt vong.

Có lẽ ông trời cảm nhận được sự bất mãn của ta, đã cho ta cơ hội sống lại lần nữa.

Lần này, ta sẽ không để bọn họ toại nguyện.

2
Từ hồi tưởng quay trở lại thực tại, ta đối diện gương chải chuốt kỹ càng, thay bộ váy lụa mỏng đỏ mà má Vương mang đến.

“Khinh Uyên cô nương, thời gian đã đến, phải lên sân khấu rồi, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Má Vương kéo giọng chua ngoa, đẩy cửa phòng ta.

“Đương nhiên là đã chuẩn bị xong, không cần má Vương lo lắng.” Ta cười nhẹ đứng dậy, ngón tay cuộn mấy sợi tóc bên mai.

Ta không bỏ lỡ ánh mắt kinh ngạc của má Vương, kiếp trước ta rất không hợp tác, cố ý mặc quần áo rách nát, trang điểm xấu xí để phá hỏng buổi tiệc này.

Cuối cùng, má Vương chỉ đạo người ép ta thay quần áo, rửa sạch mặt, đẩy lên sân khấu, bẽ mặt trước mọi người.

Lần này, ta sẽ phát huy toàn bộ sức lực khiến mọi người kinh ngạc, không ai có thể rời mắt khỏi ta.

Trước khi lên sân khấu, ta đeo khăn voan đỏ, nửa che nửa hở càng thêm quyến rũ.

Ta chân trần, trên sân khấu múa chậm rãi, miệng hát khúc ca nhỏ học từ kiếp trước trong cung, mỗi nụ cười mỗi ánh mắt đều mang theo phong tình.

Khăn voan rơi đúng lúc, ánh mắt ta đầy tình ý nhìn thẳng vào bàn trà phía trước, biết rằng Cảnh Lịch đế cùng Chân Phi ngồi đó.

Cảnh Lịch đang nhìn quanh, vì tay Chân Phi đang khiêu khích trên người hắn ta, nhưng khi nhìn về phía ta, hắn ta lập tức sững người.

Hắn ta chăm chú nhìn ta, trong mắt tràn đầy tham lam và dục vọng, không còn phản ứng với hành động của Chân Phi.

Chân Phi nhận thấy điều bất thường, ngừng tay, theo ánh mắt của Cảnh Lịch nhìn ta, đúng lúc ta nở nụ cười mê hoặc.

Chân Phi tức giận méo miệng, gương mặt đẹp tràn ngập sự ghen tỵ.

Mục đích đạt được, ta thu lại nụ cười, giả vờ hoảng loạn nhặt khăn voan, đeo lại rồi vội vàng rời sân khấu.

Ta cho bọn họ đủ thời gian để cảm nhận, tạo khoảng trống sẽ làm màn biểu diễn của ta thêm phần tinh tế.

Khi ta rời đi, dưới sân khấu bùng nổ tiếng hoan hô, khách khứa đều la ó yêu cầu ta múa lại.

Chân Phi tức giận quay đầu bỏ đi, Cảnh Lịch ở lại nhìn hướng ta rời đi rất lâu, mới nhận ra Chân Phi không còn ở đây, vội vàng đuổi theo.

Má Vương đếm tiền, cười không ngớt, không ngừng khen ngợi ta. Ta chỉ đứng bên cười nhẹ, không đáp, lặng lẽ chờ người trong cung đến.

Một lát sau, một tiểu tư đến truyền lời, thì thầm vào tai má Vương, bà ta biến sắc, bước vội ra khỏi phòng ta.

Ta hiểu rõ, đây là người Chân Phi phái đến chuộc thân cho ta.

Hiện giờ, ta là ngôi sao sáng của Vạn Hoa Lâu, khác xa kiếp trước khi bị bẽ mặt tại tiệc. Má Vương làm sao dễ dàng để ta bị chuộc, dù Chân Phi dựa vào Hoàng đế, nàng ta cũng phải trả cái giá đắt.

Quả nhiên, khi má Vương trở lại, bà ta cười tươi rói, tay không ngừng đếm ngân phiếu.

“Khinh Uyên cô nương, má tìm cho ngươi chỗ tốt. Người trong cung nhìn trúng ngươi, đã phái người đến chuộc thân cho ngươi.” Ta nhếch môi, cười không thật lòng, giả vờ vui mừng nói:

“Thật sao? Cảm ơn má, sau này ta phát đạt, nhất định sẽ nhớ ơn má.”

Má Vương mặt đầy vui sướng, liếc mắt nhìn ta.

“Miệng ngọt như mía lùi.”

Ta được đưa vào cung, vài cung nữ hầu ta tắm rửa thay đồ, trang điểm, rồi để ta một mình ngồi đó.

Một lát sau, cửa phòng bị đẩy mạnh, một đoàn người ùa vào, dẫn đầu là Chân Phi trong trang phục lộng lẫy.

“To gan, gặp Chân Phi nương nương còn không hành lễ? Ả tiện tỳ này!” Một cung nữ xông đến định tát ta.

Ta bắt lấy tay nàng ta, mạnh mẽ hất ra, khom người hành lễ không thể sai.

“Dân nữ Khinh Uyên bái kiến Chân Phi nương nương, chúc nương nương vạn phúc kim an.”

Chân Phi không để ý, chỉ cúi đầu nhìn móng tay đỏ tươi, ta không tức giận, vẫn giữ tư thế hành lễ, cười rạng rỡ nhìn nàng ta.

“Hoàng thượng giá lâm ——”

Cuối cùng, âm thanh ta chờ đợi cũng vang lên, mặt Chân Phi biến sắc, vội vàng quay đi.

Nhưng nàng ta như nhớ ra điều gì, quay đầu trừng mắt nhìn ta.

“Ở yên đây, nếu ta phát hiện ngươi có ý đồ xấu, liệu cái mạng tiện tỳ của ngươi có đủ không!”

Nói rồi nàng ta đổi mặt cười, ra ngoài đón Cảnh Lịch đế, sau khi nàng ta rời đi, ta ung dung ngồi uống trà.

Quả là trà trong cung, hương thơm ngát, ta nhếch môi, nghịch nắp chén.

“Không vội, ta sẽ từ từ chơi đùa với các ngươi.”

3
Mãi đến khi trời nhá nhem tối, Chân Phi mới tiễn Cảnh Lịch đế xong đi đường vòng quay lại.

Ta hiểu rõ, lúc này tình cảm giữa Cảnh Lịch đế và Chân Phi đã từ giai đoạn nồng nhiệt chuyển sang bình thường, món ăn dù ngon đến mấy, ăn mỗi ngày cũng ngán.

Vì vậy, khi Cảnh Lịch đế rời đi, Chân Phi nhỏ giọng nũng nịu cầu xin hắn ta ở lại qua đêm, nhưng hắn ta từ chối vì bận việc triều chính.

Chân Phi lại dẫn một đoàn người vào, vẻ mặt rất tệ, lời nói đầy chua ngoa:

“Nhìn xem, mỹ nhân như hoa thế này, bảo sao Hoàng thượng thích.”

“Phỉ Thúy, dạy dỗ nàng ta thật tốt, đừng để lúc hầu hạ Hoàng thượng làm mất mặt bổn cung.”

Nói rồi nàng ta ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, dẫn đám cung nữ thái giám rời đi.

Sau khi Chân Phi đi, Phỉ Thúy đóng cửa, định tát ta, nhưng ta nhanh mắt tránh được.

Ta từ tay áo lấy ra vật đã chuẩn bị, đưa đến trước mặt ả, Phỉ Thúy ngỡ ngàng, mắt rưng rưng.

“Vật này ngươi lấy từ đâu ra?” Ả nhận gói giấy dầu nhỏ từ tay ta, giọng nghẹn ngào.

“Ta nhờ tỷ muội trong lầu mang đến, bánh chà là này là đặc sản nơi đó, tỷ tỷ nếu thích cứ lấy.”

Ta cười, tháo vòng tay đưa cùng bánh chà là, giọng êm dịu: “Giờ ta một mình trong cung, không hiểu gì, mong tỷ tỷ giúp đỡ.”

Phỉ Thúy nhận vòng tay và bánh, mặt dịu lại, ta biết rằng, việc này thành công.

Kiếp trước, Phỉ Thúy trung thành với Chân Phi, nhưng gia đình là điểm yếu của ả, ta từng vô tình bắt gặp ả khóc thầm trong ngự hoa viên vào tiết Thượng Nguyên.

Vì vậy, trước khi vào cung ta đã chuẩn bị, những món quà này tuy không thể khiến Phỉ Thúy phản bội Chân Phi, nhưng ít nhất giúp ta dễ thở hơn.

Nửa tháng trôi qua, ta đã học xong cung quy lễ nghi, ngay cả Chân Phi cũng không bắt lỗi được.

Dù trong lòng không muốn ta hầu hạ, nhưng để lấy lòng Cảnh Lịch đế, nàng ta đành nghiến răng đưa ta lên giường hắn ta.

Vì nàng ta nghĩ rằng ta là kẻ ngu ngốc, không thể đấu trí, muốn dùng ta để tôn lên sự dịu dàng của mình.

Kiếp trước cũng vậy, ta từng bước rơi vào bẫy của Chân Phi, cuối cùng chết thảm trong lãnh cung.

Lần này ta sẽ không để nàng ta được như ý.

Chương tiếp
Loading...