HẢI ĐƯỜNG LẶNG LẼ DƯỚI ÁNH TRĂNG - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:23:01
Khi chấp nhận phận, một bàn tay bỗng đặt lên vai , một giọng quen thuộc vang lên bên tai:
"Cuối cùng cũng tìm ngươi."
Là Thẩm Sơ Nguyệt.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nàng vẫn mang dáng vẻ như trong ký ức của , nhưng còn lụa là gấm vóc nữa.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của , nàng : "Ta lời cha , đuổi khỏi nhà ."
Ta từng về chuyện nàng bỏ trốn khỏi hôn sự, nhưng ngờ cha nàng tàn nhẫn đến mức thực sự đoạn tuyệt với con gái .
Giữa và Thẩm Sơ Nguyệt, thể coi là đối thủ lâu năm.
Ta thích nàng.
Vì chúng trạc tuổi , đều giỏi cầm kỳ thi họa, nên luôn đời mang so sánh.
Mà mỗi so, nàng luôn nhỉnh hơn một chút.
Giờ nghĩ , chẳng hiểu tại để tâm đến chuyện đó. Thắng thì chẳng gì, thua cũng mất mát gì.
Ta hỏi Thẩm Sơ Nguyệt: "Ngươi tìm gì?"
Nàng : "Nghe tin ngươi hưu, đặc biệt đến chúc mừng."
Ta bật vì tức: "Vậy ngày mai ngươi đến , thể còn kịp chúc mừng nhập liệm nữa đấy."
Thẩm Sơ Nguyệt phá lên : "Đây mới đúng là Tạ Đường mà quen , mở miệng là thể cắn ."
Ta bĩu môi: "Ngươi cứ như là chó . cũng chẳng thèm giận ngươi, sắp chếc , còn gì mà buông bỏ nữa."
"Ai ngươi sắp chếc? Chẳng lẽ mắc bệnh nan y ?"
Ta chua chát: "Bệnh nghèo, cũng coi như nan y ."
Thẩm Sơ Nguyệt vỡ lẽ, kéo tay áo , dẫn đến một quán rượu, hào sảng gọi: "Tiểu nhị, mang rượu !"
Tiểu nhị quen thuộc đáp ngay: "Được ạ, như thường lệ, một cân Thiêu Đao Tử!"
Thẩm Sơ Nguyệt hài lòng gật đầu, , nghiêm túc lệnh: "Ngồi xuống."
Ta từ chối. Ta uống say.
Nếu say , chếc lẽ sẽ bớt đau hơn.
Rượu nhanh chóng mang lên, Thẩm Sơ Nguyệt tự tay rót cho một ly, chậm rãi :
"Thiêu Đao Tử rượu ngon, uống như lửa đốt họng, cay xé cả cổ, mà là loại rượu bán chạy nhất. Ngươi vì ?"
Ta : "Vì nó rẻ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hai-duong-lang-le-duoi-anh-trang/2.html.]
Nàng lắc đầu:
"Vì mùa đông ở Biện Kinh thể khiến chếc rét.
"Những kẻ quần áo dày để mặc, vẫn ngoài kiếm sống trong gió tuyết, chỉ thể dựa thứ rượu cay nồng để sưởi ấm.
"Họ rõ, uống rượu mạnh lao lực trong trời lạnh sẽ tổn thọ, nhưng chỉ cần thể sống thêm một ngày, họ vẫn sẽ uống.
"Tạ Đường, bọn họ cũng mắc bệnh nghèo, nhưng bọn họ vẫn sống."
Ta khổ: "Ai mà chẳng sống? bệnh nghèo cũng ba bảy loại, đến cả rượu Thiêu Đao Tử cũng chẳng tiền mua."
Nghe , Thẩm Sơ Nguyệt phản bác ngay, mà sang hỏi tiểu nhị: "Chỗ các ngươi, một tháng trả công cho đầu bếp thế nào?"
Tiểu nhị thoải mái trả lời: "Nếu là mới học việc, mỗi tháng một quan tiền, còn thạo nghề thì ba quan, mùa cao điểm còn thể cao hơn, tùy chưởng quầy. Còn đại trù, bọn rõ, chưởng quầy bảo đừng hỏi, nhưng từng ngóng, nếu tay nghề giỏi, giá cả chẳng hề thấp !"
Đến lúc , mới hiểu Thẩm Sơ Nguyệt đang ám chỉ điều gì.
Ta tay chân, chỉ cần chịu khó việc, nhất định thể tự nuôi sống .
Chỉ trong chốc lát, khát vọng cầu sinh thắp lên trong . Ta lập tức mở lời, nhờ tiểu nhị tiến cử giúp .
Tiểu nhị tủm tỉm: "Cô nương đùa , cần gì tiến cử? Đại Phật ngay mặt cô đó thôi."
Thẩm Sơ Nguyệt mỉm :
"Tạ Đường, đây là tửu lâu của ."
03
Sau khi Thẩm Sơ Nguyệt bỏ trốn khỏi hôn ước, cha nàng quyết định trừng phạt bằng cách đày nàng trang trại ở quê, bắt nàng sống nốt phần đời còn tại đó.
nàng vốn dễ khuất phục. Nàng thu xếp giấy tờ phận, gom hết bạc mang theo, nhảy xuống xe ngựa giữa đường, chạy trốn.
Nhà họ Thẩm nàng vẫn còn sống, nhưng tức giận đến mức quản nữa, coi như từng sinh nàng.
Mà nàng cũng nghĩ đến chuyện về.
Trước tiên, nàng mua một tiểu viện, đó mua hai mặt tiền gần chùa Đại Tướng Quốc, tự kinh doanh mà cho thuê để kiếm tiền.
Qua vài năm, nàng tích cóp một khoản, bèn mở một tửu lâu và dồn hết tâm sức việc quản lý.
Lúc mới khai trương, ít đám lưu manh thấy nàng là nữ nhân liền đến gây sự.
"Ngươi , hồi đó treo đầy chuông trong nhà, bên gối lúc nào cũng đặt sẵn một thanh đao."
"Ta nghĩ bụng, chuông báo động, đao trong tay, thế nào cũng đường xông ngoài."
"Ai ngờ đám du côn còn đến, con mèo hoang trèo tường nhà bắt chuột cho mất ngủ mấy đêm liền."
"Thế là quyết tâm luyện võ. Đã sức mạnh, vũ khí, còn sợ ai đến gây chuyện nữa chứ?"