Hái Sao Trên Trời
Chương 1
1.
“Hai ngày trước, tớ đã ngủ với Trần Trác Diên.”
Thẩm Chu Ý vừa nói lời này, một tay nắm lấy tay tôi, một tay thản nhiên lục lọi giá treo quần áo trong trung tâm thương mại.
Bên dưới giọng điệu bình thản đó chính là trái tim yếu đuối của tôi sắp bị nhồi máu cơ tim.
Thẩm Chu Ý, là bạn của tôi. Trần Trác Diên, là sếp của sếp tôi, chủ của chủ tôi.
Tôi buộc tôi phải bình tĩnh lại, trong đầu tôi chợt hiện lại cảnh cô ấy say khướt trong bữa tiệc mừng công ty chúng tôi cuối tuần trước, say đến nỗi nằm xuống bàn của Trần Trác Diên.
Tới lúc này tôi mới nhận ra điều đó, chỉ muốn mắng mình là kẻ ngốc.
Lẽ ra tôi phải nhận ra ngay!
Thẩm Chu Ý, thứ nhất, không phải là nhân viên của công ty chúng tôi; thứ hai, cô ấy là một nhân viên pha chế nổi tiếng, không thể nào cô ấy say gục trên bàn ăn?
Sau đó, cô ấy thậm chí còn gửi cho tôi một tin nhắn rất rõ ràng, nói với tôi rằng tôi không cần phải đợi cô ấy sau khi tan tiệc, vì cô ấy sẽ đi đâu đó.
Suốt đêm, ngoài việc lẫn trong đám nhân viên kính rượu cho mấy sếp thì tôi chỉ ngồi trong góc và ăn uống cật lực.
Khi buổi biểu tiệc kết thúc, tôi no đến mức tưởng đâu nút quần sắp bung ra.
Thẩm Chu Ý trước mặt không chút thương xót, cô ấy lấy rất nhiều quần áo như đang lựa bắp cải ném hết vào quầy thu ngân để trả tiền.
Âm thanh tờ giấy “rẹt rẹt” phát ra từ máy POS vô cùng dễ chịu. Cô ấy vẫy tấm thẻ đen trong tay về phía tôi, cười tinh quái nói: “Thẻ của Trần Trác Diên.”
Trên thực tế, nếu tôi nghĩ kỹ thì cô ấy đã bắt đầu quan tâm đến Trần Trác Diên khi tôi cho cô ấy xem những bức ảnh về cuộc họp thường niên của công ty lần đầu tiên.
Trong thời gian đó, cô ấy thường quan tâm đến công việc của tôi, đồng thời cũng thu thập rất nhiều thông tin về Trần Trác Diên trên Internet – anh ấy tốt nghiệp một trường danh tiếng, là người nghiện công việc, có quá khứ tình yêu sạch sẽ và là một luồng gió mới trong số những người thành công.
Là trợ lý của trợ lý Trần Trác Diên, bình thường tôi không tiếp xúc nhiều với anh ta.
Tiệc mừng được phép đưa người thân đi cùng. Tôi đã đưa Thẩm Chu Ý đến bữa tiệc mừng, và cô ấy đã bắt được anh ta.
Tôi phải nói rằng đây là nét độc đáo của Thẩm Chu Ý. Cô ấy đích thực là trà xanh cao cấp, một thợ săn đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn tình trường.
Khi chúng tôi đang xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi trung tâm thương mại thì cô ấy đột nhiên dừng lại.
Theo tầm nhìn của cô ấy, trên màn hình LED khổng lồ bên ngoài trung tâm thương mại đang phát sóng trực tiếp một buổi họp báo sản phẩm mới của nữ giới.
Máy quay lia qua sân sau, bóng dáng của Trần Trác Diên vụt qua.
Anh quay lưng về phía máy ảnh, hơi cúi đầu đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên bờ vai xinh đẹp của một người mẫu.
Người mẫu là Đinh Thanh, bạn gái chính thức của Trần Trác Diên.
Lưng cô ta luôn thẳng, dáng vẻ duyên dáng, quý phái đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
Thẩm Chu Ý hồi lâu không động đậy.
“Loại phụ nữ này nhất định rất kiêu ngạo.”
Cô ấy yên lặng ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, bàn tay nắm lấy cánh tay tôi khẽ run lên, đồng tử co lại, khóe miệng nhếch lên có chút ác ý, niềm vui trước cuộc đi săn chậm rãi hiện lên trong mắt cô ấy: “Bọn họ không hợp nhau.”
Tôi thở dài, nhìn này, đây là cô ấy.
Cô ấy có thích Trần Trác Diên không? Chưa chắc thích.
Điều cô ấy thích là cảm giác thành tựu khi đi săn, chứng minh sức hút của bản thân có được bằng cách chà đạp người khác dưới chân.
Cô ấy đã như vậy từ khi còn nhỏ, và chính cô ấy đã khiến tôi hiểu trà xanh cao cấp là gì: Bạn có thể cúi đầu để làm hài lòng người khác, nhưng mục tiêu cuối cùng là làm hài lòng chính mình.
Có thể nói, mục đích của tôi khi cho cô ấy xem Trần Trác Diên ngay từ đầu đã không đơn giản – nếu sự chú ý của cô ấy hoàn toàn tập trung vào người khác thì tôi sẽ an toàn.
Tôi suy nghĩ kỹ lại một lần nữa, cuối cùng quyết định nắm bắt cơ hội và thành thật thổ lộ: “Tớ đang yêu và dự định kết hôn trong năm nay.”
“Cái gì!” Thẩm Chu Ý lập tức quay mặt, mở to mắt nhìn tôi: “Người đó là ai? Yêu từ khi nào? Tại sao tớ không biết?”
Nhìn thấy tôi cười, cô ấy lập tức bị thuyết phục, cô ấy nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, em dám giấu chị, lá gan em cũng lớn rồi đấy.”
Thẩm Chu Ý hừ lạnh một tiếng, đưa tay nhéo eo tôi với tốc độ nhanh như chớp: “Không sao đâu. Tháng sau là sinh nhật của chị, em hãy đưa anh ta đến đây! Chị Thẩm sẽ giúp em kiểm tra!”
Tôi hét lên và bị cô ấy nhéo mạnh đến mức gật đầu đồng ý, sau đó chị Thẩm tức giận rời đi.
2
Nhìn thấy ngày sinh nhật của Thẩm Chu Ý đang đến gần, tôi ngồi trên ghế sô pha, cắn móng tay để chọn quà cho cô ấy.
Dạo này ở chỗ làm cũng phải chọn quà, về đến nhà lại phải tiếp tục chọn quà cho cô ấy, thật sự là hơi choáng ngợp.
Lúc này, điện thoại có tin nhắn, là lời nhắc nhở của hệ thống từ người chuyển phát nhanh: Lô hàng chuyển phát nhanh của bạn đã bị từ chối và đang được trả lại.
Đây dường như là lần từ chối thứ bảy liên tiếp.
Đồ trang sức, hoa, túi xách, giày dép,… Tôi đã thử mọi thứ nhưng không có cái nào hiệu quả.
Tôi chụp ảnh màn hình tin nhắn gửi cho trợ lý Trịnh, sau đó ngước mắt nhìn Thẩm Ngạn.
Anh đang ngồi sau chiếc bàn ăn gần đó, tập trung vào công việc ở công ty luật. Anh một mình phấn đấu ở thành phố, làm việc chăm chỉ và cố gắng để đạt được thành công.
Tôi nhìn vào điện thoại của mình rồi nhìn anh ấy.
Sau khi lặp lại hành động này vài lần, anh ấy đóng laptop, đi thẳng đến chỗ tôi ngồi xuống nói với giọng hài hước: “Có điều gì muốn nói với anh à?”
“Ừ.” Tôi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, nói nhanh và nhỏ: “Em có một người bạn rất tốt muốn anh gặp.”
Thẩm Ngạn gật đầu, tư thế rất bình tĩnh: “Anh biết, Thẩm Chu Ý nói đúng.”
Anh chỉnh lại tư thế ngồi, tựa đầu vào tôi, cười nói: “Đã đến lúc gặp cô ấy rồi. Anh luôn nghe em nhắc đến cô ấy, điều này khiến anh tò mò.”
Sau đó, anh vòng tay qua eo tôi và chúng tôi cùng ngồi trên sofa xem TV.
Tôi luôn yêu thích vị trí này và chúng tôi thường xuyên làm như vậy.
Một tin tức giải trí đang được phát trên TV.
Sau khi Star Awards kết thúc, một nhóm phóng viên vây quanh Đinh Thanh, với hàng chục micro hướng vào, hỏi cô ta nghĩ gì về việc bạn trai bị chụp ảnh bị nghi ngờ là ngoại tình với người ngoài giới ở ga ra ngầm.
Trên màn ảnh, cô mặc một bộ lễ phục mỏng hở lưng, gió lạnh ngoài trời thổi bay phần tóc mái bồng bềnh, trông có chút yếu đuối.
Giữa bản tin còn có một bức ảnh được chụp. Máy ảnh zoom ra, hình ảnh động bị rung và mờ.
Nhưng với độ phân giải cao như vậy, người khác có thể không nhìn thấy, nhưng tôi nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra người bên trong chính là Thẩm Chu Ý.
Cô ấy là một người đẹp với dáng người hơi đẫy đà. Khi cô ấy đi tất, chỗ ôm vào đùi sẽ tạo nhô ra một phần thịt mềm ở bắp đùi, trông rất hấp dẫn.
Tôi không thể không nghĩ đến những gì cô ấy đã nói với tôi khi chúng tôi tạm biệt ngày hôm đó.
“Cho dù người đàn ông đó có là thánh nhân thì với sự lạnh lùng của Đinh Thanh cũng khiến người ta thấy xa cách.”
Trên mặt cô ấy hiện lên một nụ cười nhạt.
“Thịt bò thượng đẳng thì ăn ngon, nhưng có nhiều thứ phải hạ đẳng thì mới vui vẻ được.”
Tôi không thể diễn tả được cú sốc trong lòng, dù tôi luôn biết rất rõ rằng cô ấy là thiên tài trong chuyện tình cảm, có thể dễ dàng nắm bắt được Trần Trác Diên.
Những điều không rõ ràng giữa nam và nữ, cô ấy nắm kĩ trong tầm tay, có lẽ cả cuộc đời này tôi cũng không thể hiểu được. Hơn nữa, cô ấy là người có tham vọng, có mục tiêu rõ ràng và rất cố chấp.
Điện thoại lại vang lên, lần này là trợ lý Trịnh trả lời.
Mắt tôi dán chặt vào TV chờ đợi diễn biến tiếp theo, tôi cảm thấy hơi lo lắng.
Im lặng một lúc, sắc mặt Đinh Thanh lạnh lùng nói rằng cô không biết tình huống cụ thể vì hai người đã chia tay.
Nói xong, cô ấy vội vàng rời đi, chỉ để lại tấm lưng đứng thẳng, sang quý và kiêu hãnh trước ống kính.
Mãi cho đến khi màn hình bị cắt bởi các ngôi sao giải trí khác, tôi mới cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, tin nhắn không dài, chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi.
“Tôi vừa xác nhận với sếp Trần, sau này không cần gửi nữa.”
Tôi kinh ngạc mở miệng. Có vẻ như người chiến thắng trong trận chiến này đã được quyết định một cách vội vàng trước khi tiếng còi tấn công chính thức vang lên.
Nó thực sự làm tôi ngạc nhiên. Thẩm Chu Ý ơi Thẩm Chu Ý.
Cô ấy có thể dễ dàng khuấy động những góc khuất trong trái tim đàn ông. Chiến thắng này đến quá dễ dàng. Chẳng trách cô ấy chưa bao giờ ngừng tìm kiếm và không bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Hơi thở đều đặn của Thẩm Ngạn lướt qua đỉnh đầu tôi, anh nhắm mắt lại, từng chút một ngủ gật.
Tôi lặng lẽ nhích ra xa một chút, ánh mắt quét qua vầng trán cao, sống mũi thẳng, đôi môi hồng tự nhiên, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh của anh.
Không thể phủ nhận Thẩm Ngạn có sự nghiệp thành công và ngoại hình ưa nhìn. Dù không bằng Trần Trác Diên nhưng cũng là một đối tượng tốt.
Có lẽ tôi đã bị Thẩm Chu Ý ảnh hưởng, học một chút kỹ năng, cộng thêm may mắn nên đã có được Thẩm Ngạn.
Làm người thì phải thấy đủ, Thẩm Ngạn là người tốt nhất mà tôi nhón chân có thể với tới.
Nhưng liệu có thực sự ổn nếu để họ gặp nhau không?