HẰNG DƯƠNG - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:15:38
“Hết thảy còn ngây đó gì? Còn tay cho !”
Hắn hét mặt bọn gia nhân.
Ngay lúc đó, giật khỏi tay bọn chúng, rút d.a.o giấu trong tay áo.
Cổ tay xoay nhẹ, ánh d.a.o loé lên, hai tên gia nhân mặt ngã xuống, m.á.u nóng b.ắ.n đầy mặt .
Hắn sững tại chỗ, cảnh tượng dọa đến c.h.ế.t lặng.
Hắn quá tự phụ, cả tràn ngập thứ tự tin chẳng từ mà , cứ như thể mười năm, chỉ trưởng thành còn vẫn yên tại chỗ.
Người thì ở hiện tại, nhưng tâm vẫn bằng ánh mắt của mười năm , cho rằng vẫn là đại tiểu thư yếu đuối, tay trói gà chặt, sẽ mặc xâu xé.
Thậm chí lúc bước , còn chẳng thèm lục soát .
“Ngươi... ngươi định gì?”
Hắn giơ tay chỉ , run rẩy.
Ta tiến lên hai bước, một d.a.o c.h.é.m phăng tay , đè xuống đất.
Hắn đau đến méo mặt, nhưng dám gào to:
“Ngươi... ngươi, là mệnh quan triều đình đấy, ngươi điên ?”
Ta khẽ bật , một d.a.o đ.â.m thẳng bụng :
“Sao gào nữa? Vừa nãy còn hung hăng lắm mà?”
Hắn đau đến run rẩy, đồng tử co bằng đầu kim, môi mấp máy như đang cầu xin.O mai d.a.o Muoi
5
“Vừa nãy ngươi , chuyện gì cũng công bằng, ngươi sai . Có một điều là tuyệt đối công bằng.”
Ta nhếch môi, ánh mắt găm chặt :
“Đó là mỗi chỉ một mạng.”
“Ngươi xem, nếu c.h.é.m đầu ngươi ngay bây giờ, cái gọi là vận mệnh còn chiếu cố nổi ngươi ?”
D.a.o kề cổ, sống c.h.ế.t trong gang tấc.
Trên mặt còn chút huyết sắc, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt từ trán:
“Ngươi... ngươi lấy chứng cứ nữa ? Tha cho , sẽ đưa nó cho ngươi...”
Ta mỉm :
“Không vì mà thấy ngươi buồn ? Ta vốn chẳng tin ngươi thực sự chứng cứ, mà ngươi tưởng thật sự đến vì thứ đó.”
Ta thu nụ , lạnh lùng :
“Ta đến là để lấy mạng chó của ngươi, đồ ngu ngốc.”
“Loại quân tử giả nhân giả nghĩa như ngươi, còn tưởng thể nắm thóp .”
“Ngươi... ngươi là đồ điên.”
Tiếng rên rỉ kịp phát chặn nơi cổ họng.
Một d.a.o đ.â.m thẳng n.g.ự.c, m.á.u trào từ miệng , ánh mắt dần trở nên mơ hồ, vẫn cố gắng cầu xin tha mạng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hang-duong/2.html.]
“Tha... tha cho ...”
Tiếc là chẳng hề bận tâm, rút d.a.o , vung tay c.h.é.m đứt đầu :
“Xuống địa ngục mà hối .”
6
G.i.ế.t c.h.ế.t Trần Đồng Quang xong, trở phủ thành chủ Cự Bắc, yết kiến Trưởng công chúa.
Trận chiến tại Trường Minh Quan chỉ huy giành thành công, cùng trở về còn Trưởng công chúa Hy Hòa, từng gả hòa cho Hung Nô.
Dạo gần đây, nàng vẫn ở Cự Bắc, chờ kiệu ngọc từ kinh thành đến rước nàng hồi cung.
Lúc , nàng lặng lẽ hành lang, ánh mắt dõi theo cây ngô đồng trong sân, như đang trầm ngâm nhớ điều gì.
Phủ thành chủ đây vốn là phủ của Vệ Bắc hầu của trưởng .
Sau khi xử trảm, phủ tịch thu, mãi đến khi tiếp quản binh quyền Cự Bắc, nơi mới rơi tay .
Trưởng công chúa Hy Hoà lấy thần trí, mỉm với :
“Không ngờ mười năm trôi qua, cây vẫn còn.”
Cây , là năm xưa trưởng vì nàng mà trồng.
Huynh : phượng hoàng đậu cành ngô đồng, công chúa hạ giá về phủ Vệ Bắc hầu, tất cây ngô đồng trong viện mới xứng đôi.O Mai Dao muoi
Mười mấy năm , trưởng mười bảy tuổi dẫn một đội nhỏ đánh úp, c.h.é.m g.i.ế.c một thủ lĩnh bộ tộc nhỏ của Hung Nô.
Lần đầu xuất chiến gây chấn động, thành chủ Cự Bắc khi đó xem trọng, cất nhắc lên bạch y giáo úy.
Từ bạch y giáo úy, qua bao trận chinh chiến, phong khải giáp giáo úy, phó tướng, chủ tướng, đến đại tướng quân phiêu kỵ.
Cuối cùng nhờ công lao bắt sống tam hoàng tử Hung Nô, phong Vệ Bắc hầu, còn ban hôn với Trưởng công chúa Hy Hòa, công chúa chính cung hoàng hậu.
Khi , trưởng đúng là phong quang vô hạn.
Tiếc , đó trong một trận chiến, nhà đẻ của Ngũ hoàng tử âm thầm giở trò, cố ý chậm việc vận chuyển lương thảo, khiến Trường Minh Quan thất thủ.
Hoàng thượng nổi giận, lệnh bắt trở về kinh thẩm tra.
Kể từ đó, mệnh chúng rơi thẳng xuống đáy vực.
Sau đó, nhị thúc còn giả chứng cứ, tố cáo tham ô lương thực, vơ vét của cải riêng.
Dưới sự thao túng của Lý quý phi và Ngũ hoàng tử, phụ và trưởng xử trảm giữa chốn đông .
Nhị thúc nhờ công tố giác mà đoạt tước vị của .
Hung Nô rình rập biên cương, Lý quý phi dùng lời ngon tiếng ngọt bên gối khiến hoàng thượng đưa Trưởng công chúa hòa .
Còn thì giam trong Bạch Vân am, bao lâu nữa sẽ đày giáo phường ty.
May , chúng vẫn sống sót.
Và từng bước con đường mà xưa nay từng nghĩ đến.
Mười năm qua, từ tiểu thư khuê các, tay dính nước xuân, vùi dập thành tro bụi.
Biết bao mong c.h.ế.t, mà vẫn cắn răng sống sót đến hôm nay.
Lần mò trong vực sâu thăm thẳm, từng bước dò đá mà qua sông, vượt phía cũng là trời cao biển rộng.