Hàng năm đều có Tuế Tuế
Chương 5
23
Trong hôn lễ của Tô Dĩnh, tôi và Trần Kinh Liêm gặp mặt một lần.
Sau khi chào hỏi, hắn muốn mời tôi và con gái đi chơi ở Bắc Kinh.
Tôi từ chối.
Vé máy bay đi Hải Nam đã sớm đặt xong, tôi không có khả năng đổi, cũng sẽ không trả vé.
Đại khái hắn biết tính tình của tôi, nên không kiên trì nữa.
Nhưng tôi mang theo U U đi nghỉ ở Tam Á.
Rồi lại không hẹn mà gặp Trần Kinh Liêm.
Tôi không có tiền để mua một bãi biển riêng.
Cho nên cũng không có quyền can thiệp hắn xuất hiện.
Trần Kinh Liêm không hề quấy rầy tôi.
Cũng không nói chuyện với tôi nhiều.
Ngược lại hứng thú của hắn đối với U U hình như càng lớn.
Hắn vui vẻ chơi với U U, tôi cũng được thư giãn một chút, liền kệ hắn đi.
Chỉ là vài ngày tiểu nha đầu đã bị hắn thu phục trái tim.
Mỗi ngày cái đuôi nhỏ đi theo, quả thực là một tấc cũng không rời.
Nhưng điều này đối với tôi mà nói, cũng không tính là chuyện gì.
Bởi vì còn hai ngày nữa chúng tôi sẽ trở về.
Trần Kinh Liêm không có khả năng bỏ lại một đống chuyện ở Bắc Kinh, đi theo hai mẹ con chúng tôi chạy khắp nơi.
Đêm trước khi trở về, khi Trần Kinh Liêm đưa U U trở về, cả người đều có chút không ổn.
Tôi muốn gọi điện thoại cho trợ lý của hắn để đưa hắn đến bệnh viện.
Trần Kinh Liêm bỗng nhiên kéo tôi lại.
“Tuế Tuế, không cần đi bệnh viện.”
“Hẳn là có người bỏ thứ không sạch sẽ vào trong nước của anh.”
“Phiền em cho anh mượn phòng tắm của em một chút.”
“Không có phòng riêng à?”
Trần Kinh Liêm tựa vào tường, có chút đau đớn mở mắt ra.
“Tuế Tuế, em nhìn xem anh bây giờ, còn có thể đi ra ngoài sao?”
Tôi nhìn xuống.
Thật đúng là.
Đi ra ngoài như vậy, quả thực là xấu hổ.
“Vậy anh đi đi.”
Tôi ôm U U, trực tiếp vào phòng.
Đợi đến khi dỗ U U ngủ, tôi lại đi ra, bên ngoài đã không có động tĩnh.
Trong phòng tắm một mảnh tối đen, yên tĩnh dọa người.
Tôi đi tới cửa, gõ cửa, cũng không có ai đáp lại.
Rốt cuộc vẫn không muốn để cho hắn ở chỗ tôi xảy ra chuyện.
Dứt khoát đẩy cửa ra.
Nhưng vừa mới đẩy ra, cánh tay đã bị người ta bắt được.
“Trần Kinh Liêm?” Tôi hoảng sợ.
“Tuế Tuế, là anh.”
Giọng Trần Kinh Liêm khàn đến lợi hại.
Lòng bàn tay như là ngọn lửa, nóng bỏng vô cùng.
Tôi tức giận, dùng sức đẩy hắn.
Nhưng cả người lại bị thân hình cao lớn rắn chắc của hắn đè lên vách tường.
“Ninh Tuế.”
“Sau khi chia tay với em, anh chưa từng tìm người phụ nữ nào khác.”
Tôi cười lạnh: “Thế à, muốn tôi khen anh thủ thân như ngọc sao?”
Hắn không nói gì, có lẽ là bị tôi chọc cho tức giận.
Tôi mặc kệ hắn, lần nữa dùng sức muốn đẩy hắn ra.
Nhưng Trần Kinh Liêm lại nắm cổ tay tôi:
“Đêm hôm em kết hôn, anh ở dưới lầu một đêm.”
Tôi cười nhạo: “Thế nào, lại phải trao cho anh một giải thưởng cảm động nhất Trung Quốc?”
Có lẽ Trần Kinh Liêm thật sự tức giận.
Một lúc lâu, mới mở miệng: “Nếu U U cần một người cha…”
“Hiện tại con bé không cần.”
Tôi ngắt lời hắn: “Nếu tương lai con bé cần, tôi tự nhiên sẽ cân nhắc, ngoại trừ anh.”
“Tuế Tuế?”
“Cánh cửa nhà anh quá cao, tôi và U U trèo cao không nổi.”
“Trần Kinh Liêm, nếu anh còn khó chịu, hoặc là đi bệnh viện, hoặc là đi tìm phụ nữ khác…”
Tôi còn chưa nói xong, Trần Kinh Liêm bỗng nhiên cúi đầu hung hăng hôn tôi.
“Ninh Tuế, anh giúp em chăm con bảy ngày, không có công lao cũng có khổ lao đi.”
“Anh muốn thế nào?”
Hắn hôn lại gấp gáp và hung dữ, nhiều lần đều cắn đau tôi.
Tôi vừa tức vừa ấm ức, nhưng cũng không đành lòng chút nào giơ tay đánh hắn.
Có chút không chú ý vừa vặn đánh vào mặt hắn.
Một tiếng bạt tai đặc biệt vang, tôi và Trần Kinh Liêm đều sửng sốt.
Hắn kiêu ngạo như vậy sợ là sinh ra đến bây giờ cũng chưa từng bị người ta đánh qua một đầu ngón tay.
Tôi một cái tát này sức lực không nhỏ, nói không chừng trên mặt đã lưu lại dấu vết.
“Em nói anh muốn như thế nào?”
Trần Kinh Liêm lần nữa giữ chặt cổ tay tôi, trực tiếp ấn lên tường.
“Tuế Tuế, ba năm, có phải nên nguôi giận hay không?”
“Nguôi giận?”
Đột nhiên tôi nở nụ cười: “Được Trần Kinh Liêm, muốn tôi nguôi giận, cũng không phải không thể, chỉ cần anh có thể làm được.”
“Em nói đi.”
“Vậy chơi một trò chơi đi.”
Tôi giơ tay lên, sờ sờ khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của hắn.
Tôi cũng luôn phải giải quyết ham muốn sinh lý.
Chính hắn tự đưa tới cửa như vậy.
Không chơi thì phí.
Quả nhiên con đường đàn ông đi chính là làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
“Em muốn chơi trò gì?”
“Tựa như lúc trước anh chơi với tôi vậy.”
Sau nửa phút trầm mặc.
“Được.”
Hắn tựa hồ là cắn răng nặn ra mấy chữ này:
“Anh đồng ý với em.”
24
Nếu như nói Trình Hiếu An là một hồ nước vĩnh viễn ôn nhuận ngẫu nhiên mới có gợn sóng.
Trần Kinh Liêm kia chính là nham thạch nóng bỏng trào dâng sôi trào.
Cả đời này của tôi cho tới bây giờ, cũng chỉ có hai người đàn ông là hắn và Trình Hiếu An.
Nhưng công tâm mà nói, mang đến cho tôi trải nghiệm cực hạn nhất chỉ có Trần Kinh Liêm.
Hắn sẽ không ôn nhu săn sóc như Trình Hiếu An.
Toàn bộ quá trình đều đặc biệt để ý cảm thụ của tôi, sợ làm đau tôi hoặc là làm cho tôi không thoải mái.
Trần Kinh Liêm vĩnh viễn là người khống chế tất cả chủ quyền.
Người đàn ông đầu tiên của tôi là hắn.
Mọi kinh nghiệm của tôi đều bắt nguồn từ hắn.
Không ai hiểu cơ thể tôi hơn hắn.
Biết cách làm cho tôi hạnh phúc hơn.
Tôi vẫn hận hắn, trong lòng kháng cự hắn.
Nhưng cơ thể của tôi lại rất dễ dàng tan rã dưới sự trêu chọc của hắn.
Nơi cứng rắn nhất của đàn ông không biết mệt mỏi một lần lại một lần đụng vào tấc vuông mềm mại nhất của tôi.
Lúc đầu tôi nghẹn ngào rên rỉ rơi lệ.
Đến cuối cùng cổ họng khàn khàn nước mắt cũng khô, nhưng thanh âm kia vẫn ồ ồ không ngừng.
Trần Kinh Liêm bế tôi lên.
Cứ như vậy một đường ôm đi tới trước cửa sổ sát đất thật lớn.
Tôi nhìn thấy chính mình, cũng nhìn thấy hắn ở phía sau.
Cơ thể chúng tôi chênh lệch quá lớn.
Rồi lại phù hợp như thế.
“Ninh Tuế.”
Trần Kinh Liêm chống tôi lên tấm kính lạnh lẽo.
Hắn cúi đầu hôn lên cổ tôi: “Người có thể khiến em vui vẻ như vậy, chỉ có anh.”
“Có phải không?”
Tôi không chịu trả lời.
Hắn cũng không vội muốn tôi trả lời.
Chỉ là ở trước cửa sổ lại muốn tôi một lần, mài xương cốt của tôi đến mềm nhũn.
Một thân gai kia hình như cũng dựng không nổi nữa.
“Ninh Tuế, anh chính là muốn em vĩnh viễn cũng không rời khỏi anh.”
Tôi không còn sức để nói nữa.
Trong lòng cũng không thể không thừa nhận, quả thật hắn có thể làm cho tôi vui vẻ.
Nhưng cũng giống như lúc đầu hắn đối với tôi.
Bây giờ tôi đối với hắn, cũng chỉ có vậy mà thôi.
25
Sau khi rời Hải Nam, tôi chưa từng liên lạc với Trần Kinh Liêm.
Hắn đã tới quê tôi một lần.
Xem tôi và U U, thuận tiện tiếp tục trò chơi của tôi.
Triền miên kết thúc, hắn phải bay đến Bắc Kinh vào buổi sáng hôm đó.
Tôi vẫn ngủ ngon lành.
Trần Kinh Liêm mặc quần áo tử tế, lại vòng trở lại giường.
Hắn đánh thức tôi dậy: “Không hỏi khi nào anh trở lại sao?”
Tôi buồn ngủ không muốn mở mắt, thuận miệng hỏi: “Khi nào thì trở lại?”
Trần Kinh Liêm lại không trả lời, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn tôi.
Hắn không đáp, tôi cũng không hỏi nữa.
Sau khi hắn đi, tôi vẫn làm việc chăm con như thường lệ.
Wechat và điện thoại của hắn, đều ở trong điện thoại di động của tôi.
Nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không chủ động tìm hắn.
Như nhiều năm trước, không ngừng gửi tin nhắn cho hắn.
Trần Kinh Liêm, anh đang làm gì vậy?
Trần Kinh Liêm, anh còn bận không?
Trần Kinh Liêm, khi nào anh đi công tác về?
Trần Kinh Liêm, em rất nhớ anh, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau không?
Trần Kinh Liêm……
Trần Kinh Liêm……
Không bao giờ nữa.
26
Mấy năm sau đó, chúng tôi vẫn duy trì quan hệ như vậy.
Hắn sẽ đến thành phố của tôi.
Thỉnh thoảng tôi cũng đến Bắc Kinh.
Nhưng vẫn là hắn chạy theo tôi từ trời nam đến biển bắc nhiều hơn.
Những lãng tử như Thẩm Ngạn đều đã kết hôn.
Trần Kinh Liêm say xỉn trong đám cưới.
Đêm đó lần đầu tiên hắn hỏi tôi, có muốn kết hôn hay không.
Tôi nở nụ cười: “Sao hơn ba mươi tuổi, ngược lại ngây thơ rồi.”
Trần Kinh Liêm tựa vào sô pha, đáy mắt nhiễm men say nhìn tôi, nhìn một hồi lâu.
Hắn bỗng cười tự giễu: “Có thể là thấy Thẩm Ngạn đã kết hôn, có chút xúc động.”
Tôi vừa tẩy trang, vừa nhẹ giọng nói: “Anh có thể kết hôn bất cứ lúc nào, chúng ta kết thúc bất cứ lúc nào là được.”
Hắn lảo đảo đứng lên, đi tới trước bàn trang điểm, ôm lấy tôi từ phía sau.
“Chỉ có thể như vậy sao?”
Tôi giơ tay lên, cầm lấy ngón tay thon dài của hắn.
“Tương lai như thế nào tôi không biết, nhưng hiện tại, chỉ có thể như vậy.”
Trần Kinh Liêm cúi đầu cười cười.
Hắn đặt cằm lên cổ tôi, cọ cọ nhẹ lên mặt tôi: “Được, nghe lời em.”
Đêm đó trăng rất tròn.
Chúng tôi hôn nhau trên sân thượng.
Gió thổi qua bên tai rất dịu dàng, phất vào mặt mềm mại.
Tựa như nhẹ nhàng thổi vào trái tim của người khác.
Đáy lòng tôi thở dài một tiếng.
Nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Trần Kinh Liêm.”
“Hửm?”
“Có lẽ tương lai tôi sẽ muốn kết hôn.”
“Sẽ muốn sinh thêm một đứa bé.”
“Có lẽ tôi vẫn muốn sống một mình cả đời.”
“Có lẽ tôi cũng sẽ yêu người khác.”
“Nhưng tất cả chỉ là có lẽ.”
“Và ngay lúc này, mặt trăng thật đẹp, và bóng đêm thật đẹp, và vẫn hạnh phúc với anh ngay bây giờ.”
Tôi kiễng chân, hôn lên cằm hắn: “Anh hiểu không?”
Trần Kinh Liêm từng chút từng chút ôm chặt lấy tôi.
Đáy mắt hắn, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
“Em nói không sai, ánh trăng đêm nay rất đẹp, bóng đêm cũng rất đẹp.”
“Vậy nguyện cho chúng ta, hàng năm đều có hôm nay, hàng năm đều có Tuế Tuế.”
Về phần tương lai sẽ như thế nào.
Có lẽ ngày mai ngày kia hắn sẽ rất đau khổ.
Nhưng đêm nay, hắn quyết định buông bỏ mọi thứ.
Giờ phút này, cô đang ở trong lòng hắn.
Chân thật trong vòng tay hắn.
Chỉ cần như vậy hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
(Hết)