Hạnh Phúc Bên Chàng
Chương 2
2
Vì tội trộm cắp và cố ý gây thương tích, Tiêu Hoài sẽ bị phán ba năm tù.
Hắn ta hiện đã đỗ kỳ thi Hương, nhưng giờ lại bị bắt vào tù, nếu bản án này thực sự được tuyên, thì con đường khoa cử của Tiêu Hoài coi như chấm dứt.
Chiều hôm đó, ta cải trang ra khỏi phủ, đi quanh co lòng vòng, đến trước căn nhà nhỏ số mười ba, ngõ Thông Cầu.
Ta gõ cửa, rất nhanh, cửa đã mở.
Lộ ra sau cánh cửa là một khuôn mặt kiều diễm mong manh.
Thiếu nữ trông thật đáng thương, rất xinh đẹp, chỉ có điều hốc mắt đỏ hoe, hẳn là vừa khóc thương cho người biểu ca thân thiết của nàng.
Nàng cảnh giác nhìn ta, hỏi ta đến đây có việc gì.
Nàng biểu muội của Tiêu Hoài này, hiển nhiên là quen biết ta, đáng cười thay chỉ có ta bị bọn họ giấu diếm, bị đùa giỡn như con rối.
Ta mở lời thẳng thắn: “Tô Thanh Hòa, ta đến đây là vì Tiêu Hoài.”
Tô Thanh Hòa hoàn toàn lạnh mặt: “Biểu ca giờ bị ngươi vu oan giá họa, đang ngồi tù, ngươi còn mặt mũi nào đến tìm ta?”
Ta thở dài: “Ta cũng không muốn như vậy, tất cả đều là kế của chưởng sự nhà ta, cha ta nói, nếu ta không làm theo, sẽ không được một xu nào.”
Ta khóc lóc: “Ta không thể tay trắng mà gả cho Tiêu lang.”
Tô Thanh Hòa đảo mắt, giọng điệu giảm đi vài phần cảnh giác: “Vậy hôm nay ngươi đến đây, là muốn làm gì?”
Tô Thanh Hòa mời ta vào nhà, pha trà cho ta.
Loại trà này là Bạch Hào Ngân Châm thượng hạng, thật đáng cười, những thứ tốt ta thường đưa cho Tiêu Hoài, không ngờ hắn lại chuyển tay tặng cho nàng biểu muội yêu kiều của mình.
Ta nói: “Tiêu Hoài có một người cậu, làm tri phủ ở Kì Châu bên cạnh, nếu được ông ấy giúp đỡ, Tiêu Hoài tự nhiên sẽ được thả ra.”
Người cậu của Tiêu Hoài này tên là Tiêu Nam Sơn, là một tên tham quan hám danh lợi.
Kiếp trước Tiêu Hoài miệng ngọt, hết lòng vẽ bánh cho người cậu này, nói rằng đợi hắn cưới được ta, tự nhiên sẽ có rất nhiều bạc để hiếu kính ông ta.
Tiêu Nam Sơn tin lời, trên con đường khoa cử của Tiêu Hoài, đã bỏ ra không ít công sức. Còn giúp Tiêu Hoài đạt được vị trí đầu bảng trong kì thi hương.
Sau này hắn đúng là cưới được ta, nhưng ta cũng bị đuổi khỏi nhà, Tiêu Nam Sơn thấy không thể moi được tiền từ ta, lập tức trở mặt không nhận người với Tiêu Hoài.
Mà bây giờ, Tiêu Hoài đi tù rồi, theo tính cách của hắn, nhất định sẽ tìm mọi cách liên lạc với Tiêu Nam Sơn, để Tiêu Nam Sơn cứu mình ra.
Tô Thanh Hòa nghe ta nói xong, liên tục gật đầu: “Không giấu gì ngươi, biểu ca đã gửi thư cho ông ấy rồi.”
Thì ra đã gửi thư rồi.
Ta cười lạnh trong lòng, còn trên mặt thì lo lắng nói: “Nhưng ông ấy xưa nay coi trọng tiền bạc, chỉ một lá thư, e rằng không xong đâu.”
Tô Thanh Hòa lo lắng vô cùng: “Vậy…”
Ta rất ân cần lấy ra một xấp ngân phiếu trong người, đưa cho Tô Thanh Hòa: “Giao những thứ này cho cậu, cậu nhất định sẽ nghĩ cách thả Tiêu Hoài ra.”
Lúc này, Tô Thanh Hòa mới nhìn thẳng vào ta: “Di Di, hóa ra ngươi thật lòng đến giúp, là ta hiểu lầm ngươi rồi.”
Nàng ta kích động nhận lấy ngân phiếu, lại đích thân đưa ta ra ngoài.
Ta dừng lại trên con phố phồn hoa, ánh nắng chói chang, khiến ta có chút mơ hồ.
Ma xui quỷ khiến, ta vô thức ra khỏi cổng thành, đi về phía Cố gia ở phía thành nam.
Cố Trường Nguyện, chính là tên thô lỗ đã mua ta kiếp trước.
Hắn chỉ là một tên đồ tể giết lợn, toàn thân lực lưỡng, cơ bắp, nhờ giết lợn mà gia đình có chút của cải.
Kiếp trước hắn chỉ gặp ta có hai lần, sau đó Tiêu Hoài muốn bán vợ, hắn liền bán gần nửa số lợn béo trong nhà, mua ta về.
Thực ra hắn đối xử với ta rất tốt, dịu dàng, chu đáo, kiếp trước ta bị mỡ heo che mờ mắt, luôn đề phòng hắn, giẫm đạp lên tấm chân tình của hắn.
Tiêu Hoài đã đem ta cầm cố đổi tiền, vậy mà ta vẫn còn ôm mộng tưởng với hắn.
Hoặc có thể nói, ta vẫn luôn không muốn chấp nhận sự thật.
Ta tự lừa dối mình, cố chấp nghĩ rằng Tiêu Hoài nhất định sẽ đến đón ta.
Những năm tháng theo Cố Trường Nguyện, ta gần như trút hết mọi oán hận trong lòng lên người hắn.
Chỉ cần hơi không vừa ý, ta liền trút giận lên hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nổi giận với ta, còn nâng niu ta trong lòng bàn tay, cúi đầu dỗ dành ta.
Ta nhớ có một lần, vào một ngày tuyết rơi giữa mùa đông, ta đột nhiên muốn ăn gà nướng.
Hắn liền lên núi săn bắn, nói là sẽ săn một con gà rừng về cho ta.
Nhưng hắn đi mãi, đến ba ngày vẫn chưa về.
Cuối cùng cũng đợi được hắn trở về, trên cánh tay hắn toàn là máu khô, nhìn mà kinh hãi.
Hóa ra hắn đã rơi vào bẫy của thợ săn dùng để bắt thú dữ, cái bẫy bằng sắt kẹp chặt lấy tay hắn, người cũng rơi vào lưới bắt thú.
Hắn bị mắc kẹt ba ngày, mãi đến khi người thợ săn đến thu lưới mới được thả ra.
Hắn bị thương nặng như vậy, nhưng câu đầu tiên khi gặp ta lại là: “Di Di, mấy ngày nay có đói bụng không? Ta sẽ nướng gà cho nàng ăn ngay, nàng đợi ta một chút.”
Hắn không màng đến vết thương trên cánh tay, nhìn ta bằng ánh mắt cẩn thận, ánh sáng trong mắt bị kìm nén.
Bữa gà nướng hôm đó đặc biệt đắng chát.
Đợi ăn xong gà nướng, lần đầu tiên ta chủ động lên giường với hắn.
Trong bóng tối, người đàn ông thô lỗ này coi ta như bảo bối, như thể ta là người phụ nữ đẹp nhất trên đời.
Ta theo Cố Trường Nguyện năm năm.
Còn lâu hơn cả thời gian ta ở bên Tiêu Hoài.
Về sau, ta càng ngày càng dựa dẫm vào hắn.
Ta thậm chí bắt đầu không nhớ rõ dung mạo của Tiêu Hoài.
Ta bắt đầu hoảng sợ, bắt đầu sợ hãi.
Ta hoảng sợ liệu mình có thực sự yêu một tên đồ tể hay không.
Ta sợ rằng mình dường như đang dần yêu người đàn ông thô lỗ này.
Hắn có thể nấu một bàn đồ ăn ngon; có thể dùng hoa cúc dại bình thường thổi ra những giai điệu du dương;
Trên giường, mãnh hổ cũng sẽ nhẹ nhàng ngửi hoa hồng, người đàn ông này vừa lãng mạn vừa kiềm chế.
Dường như ta thực sự dần thích nghi với hắn.
Cho đến sau này, mơ hồ nghe được tin Tiêu Hoài đã đỗ đạt.
Ta định vào kinh thành xem một lần, rồi sẽ rời đi.
Nhưng cảnh tượng Tiêu Hoài và biểu muội của hắn vui vẻ bên nhau trong Tiêu phủ khiến ta vô cùng tức giận.
Ta chỉ muốn đòi một lời giải thích, nhưng lại khiến ta và Cố Trường Nguyện đều phải chết thảm.
Oán hận khó tan!
Chuyện cũ hiện ra trước mắt, trong lúc mơ hồ, ta đã đi đến trước cửa nhà họ Cố ở ngoại ô phía nam.
Ngôi nhà nhỏ quen thuộc, không lộng lẫy, toát lên vẻ bình lặng giản dị.
Cây ngân hạnh cổ thụ trước cửa cành lá xum xuê, đến giờ ta vẫn nhớ Tiêu Hoài vì muốn lấy lòng ta, đã trèo lên cây ngân hạnh hái quả cho ta, kết quả không cẩn thận ngã xuống, gãy xương phải dưỡng thương mấy tháng mới khỏi.
Đáy mắt ta hơi nóng, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười.
Ngôi nhà nhỏ không xa là túp lều tranh, nơi hắn giết lợn.
Ngôi nhà đóng chặt cửa, có lẽ hắn đang giết lợn. Ta đi về phía túp lều tranh, nhưng không ngờ bên trong túp lều tranh này lại bừa bộn, hóa ra đã bị bỏ hoang.
Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, không hiểu người đàn ông thô lỗ đã đi đâu.