Hạnh Phúc Đến Muộn
Chương 1
1
Tôi đã thử bộ váy cưới cuối cùng ở cửa hàng áo cưới.
Nửa tháng sau là ngày tôi và Cố Hoài Cảnh kết hôn.
Mặc dù là áo cưới được đặt làm theo yêu cầu, nhưng trước ngực và eo đều có chút chật.
Lúc tôi đến phòng thử đồ để điều chỉnh, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có thanh âm:
“Ai, cô có biết không, bạn gái cũ Tô Trăn Trăn của Cố Hoài Cảnh mới ly hôn và về nước rồi đấy.”
“Tôi nhớ ba năm trước khi cô ấy chia tay với Cố Hoài Cảnh, Cố Hoài Cảnh đã rất đau lòng.”
“Nếu không phải là Thích Uyển Ninh đột nhiên xuất hiện, cùng anh ta đi qua đoạn thời gian đau buồn kia, đoán chừng tới giờ còn không thoát ra được.”
“Thích Uyển Ninh là ai, vị tiểu thư cá tính nhất Bắc Kinh! Không nghĩ tới sẽ vì Cố Hoài Cảnh mà lại trở nên ngoan ngoãn.”
“Có điều Tô Trăn Trăn này đột nhiên về nước, liệu hai người họ có kết hôn hay không?”
“Thiệp mời đã phát đi rồi, nếu không kết hôn được, không phải trở thành chuyện cười trong giới sao?”
……
Chờ giọng nói của các cô ấy biến mất, tôi cởi ra áo cưới không vừa người.
Gọi điện thoại cho Cố Hoài Cảnh.
Không phải hắn bắt máy, nhưng trong tiếng ồn ào, tôi nghe thấy giọng nói của hắn:
“Bắt chước sao, Thích Uyển Ninh ngay cả một ngón tay của Trăn Trăn cũng không bằng.”
Có người nói tiếp: “Trước kia Thích Uyển Ninh được công nhận là khó theo đuổi lại khó bảo, anh, anh nên biết thỏa mãn đi.”
Cố Hoài Cảnh cười nhạo một tiếng: “Khó bảo sao? Ba năm nay còn không phải giống như chó ở bên cạnh tôi sao.”
“Nhưng mẹ nó xem như bị cô ấy theo đuổi đến mức kết hôn rồi.”
“Anh, anh không thích cô ấy à?”
Cố Hoài Cảnh lạnh lùng nói: “Cậu sẽ thích một con chó sao?”
Trong đám người có người tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao anh lại muốn kết hôn với cô ấy?”
Không khí đột nhiên im lặng.
Sau một lúc lâu, tôi nghe được giọng Cố Hoài Cảnh: “Cô ấy khác người như vậy trở nên ngoan ngoãn, chơi rất thú vị.”
Tôi cúp máy.
Nhìn mình trong gương.
Trên cánh tay, trên xương đòn, hình xăm đã được xóa sạch.
Đột nhiên cười.
Kiểu con gái ngoan này, tôi diễn đủ rồi.
2
Cố Hoài Cảnh một tuần cũng không về nhà.
Tôi đăng hình phòng cưới lên nền tảng môi giới.
Từng viên gạch chỗ này đều là tôi mua.
Nhưng tôi không cần nữa.
Sau khi làm việc xong, tôi nhận được điện thoại, hắn muốn hẹn tôi gặp mặt.
Hắn là người hẹn gặp, cũng là người tới muộn.
Lúc bước vào phía sau còn có Tô Trăn Trăn nhu nhược điềm đạm đáng yêu.
Năm phần giống như tôi bây giờ.
Hắn nắm chặt tay cô ta, giống như là sợ người khác bắt nạt cô ta, tư thế sẵn sàng bảo vệ.
Không khí lập tức yên tĩnh.
Ai cũng không dám mở miệng.
Đều đem ánh mắt nhìn về phía tôi.
Tôi không nói gì cúi đầu nhìn sợi dây đỏ sắp mòn rách trên cổ tay.
Kéo kéo môi cười cười.
Cho đến khi Cố Hoài Cảnh đưa cô ta đến trước mặt tôi: “Thích Uyển Ninh, cuộc hôn nhân này tôi sẽ không kết hôn.”
Tôi nhướng mí mắt, rất bình tĩnh nhìn hắn: “Anh muốn từ hôn?”
Hắn ôm chặt Tô Trăn Trăn, nhìn cô ta với vẻ mặt cưng chiều: “Trăn Trăn đã trở lại, tôi không muốn tạm bợ.”
“Cô học có giống như thế nào cũng kém cô ấy.”
“Cô hiểu không? Tôi không yêu cô.”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Hắn lại có chút khó tin nhìn tôi, đáng ra tôi không nên bình tĩnh như vậy.
“Cô cũng biết, chúng ta là do ba mẹ tác hợp.”
“Tôi yêu Trăn Trăn năm năm, đợi cô ấy ba năm, cô ấy bị tổn thương quá nặng, tôi muốn cho cô ấy một gia đình.”
Tôi có chút không kiên nhẫn, cầm túi bên cạnh lên: “Được rồi, nói xong chưa?”
Cố Hoài Cảnh ngẩn người, trầm mặc một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Nhà tôi bên này tôi sẽ xử lý, nhà cô bên kia, tự cô giải quyết, tuần sau chúng ta sẽ không kết hôn.”
“Được.”
Tôi đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, Cố Hoài Cảnh đột nhiên gọi tôi lại: “Thích Uyển Ninh?”
Tôi quay lại.
Hắn còn đứng tại chỗ, tôi lại nhìn thấy hắn buông thõng tay xuống bên chân.
“Còn có việc gì?”
Hắn nhíu mày: “Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”
Tôi nghĩ nghĩ, kỳ thật rất muốn nói, tôi rất hâm mộ hắn.
Ánh trăng của hắn còn có thể trở về, của tôi lại không trở về được.
Cuối cùng chỉ thản nhiên mở miệng: “Chúc hai người tân hôn vui vẻ.”
Lúc đóng cửa lại, nghe được thanh âm phía sau: “Không phải chứ? Thích Uyển Ninh phản ứng như vậy sao?”
“Anh Cố, không phải anh nói cô ấy yêu anh tới chết sao? Sao không làm loạn chút nào vậy.”
“Câm miệng.”
Là giọng nói tức giận của Cố Hoài Cảnh.
Tôi không quay đầu lại.
Tôi nên sớm hiểu ra dù giọng Cố Hoài Cảnh có giống hắn thì cũng không phải.
Làm sao hắn có thể bỏ lại tôi, đứng về phía người khác.
3
Sau khi ra ngoài, tôi đi vào một tiệm cắt tóc.
Cắt bỏ mái tóc dài đã để ba năm.
Khi một mái tóc ngắn màu xanh da trời gọn gàng xuất hiện, tôi giống như có chút trở lại là chính mình.
Trên cổ tay tôi lại xăm thêm một dòng chữ: “Je ne recule jiamais”.
Tiếng Pháp nghĩa là tôi không bao giờ lùi bước.
Cuối cùng tôi đi tới cửa hàng đã ba năm không bước vào.
“A Côn, giúp tôi đẩy xe của tôi ra.”
Từ trong cửa hàng, một người đàn ông cơ bắp đi ra.
Hắn kinh ngạc nhìn tôi đột nhiên xuất hiện, hốc mắt đều đỏ.
Nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại: “Chị Ninh?”
“Ừ. Là tôi.”
Một chàng trai cao 1m8, mắt nhìn tôi, nói năng lộn xộn:
“Chị Ninh, sao chị lại đến đây?”
Tôi nhìn về phía hai chiếc xe đặt ở vị trí nổi bật nhất.
Một trắng một đen, nở nụ cười: “Vẫn còn đó.”
“Chị Ninh, hai chiếc xe này mỗi ngày em đều lau, giống như mới, chị có thể lên đường bất cứ lúc nào, chị muốn đi đâu?”
Tôi lắc đầu: “Mang nó ra đi, tôi muốn đi hóng gió một mình.”
“Được.”
Lúc ngồi lên, cảm giác đã lâu không thấy quét qua trong lòng.
Lâu lắm rồi tôi không đi xe.
Giống như chỉ cần tôi không đi xe là có thể quên đi chuyện xảy ra vào mùa hè năm đó.
Tôi nhìn lại một chiếc Kawasaki màu đen khác và nghĩ về người đàn ông đó.
A Côn nhìn theo ánh mắt tôi, đỏ mắt: “Em cũng đang đợi anh Dã, Tiểu Hắc đặt ở chỗ em, đặt cùng một chỗ với xe của chị, em đã nghĩ có một ngày chúng sẽ lại được sử dụng.”
“Chị Ninh, ba năm rồi, em đã đợi được chị, sẽ đợi được anh ấy chứ?”
Tôi hơi sửng sốt một chút.
Thì ra đã qua ba năm rồi.
“Bọn họ nói chỉ cần nghe “Đồng hồ phản hướng” 1000 lần là có thể gặp được người mình muốn gặp, chúng ta nghe xong rồi, sao anh Dã vẫn chưa về?”
Tôi quay đầu, chóp mũi có chút chua xót, nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi hắn: “Đều là gạt người, người chết không thể sống lại.”
Sau đó khởi động xe phân khối.
A Côn không biết thật ra tôi đã nghe cả vạn lần rồi.
Một đường phóng tới đỉnh núi, nhìn phong cảnh phía dưới, tôi hô to: “Kỳ Dã, em đã nghe lời anh lập gia đình rồi, sao anh còn chưa trở về.”
Nước mắt theo gò má chảy xuống.
“Lừa đảo, rõ ràng anh nói muốn xem em mặc áo cưới, anh xem, áo cưới của em kết quả vẫn chỉ có thể mặc cho một mình anh xem.”
“Nhưng mà, không vừa, em đã ngoan ngoãn ăn cơm, nghỉ ngơi thật tốt, không hiểu sao vẫn không vừa?”
“Anh có thể ôm em một cái được không, gió thật lớn, em mệt mỏi quá.”
Trên đỉnh núi trống trải không một bóng người, là không gian vô ngần.
Mặt trăng phát ra ánh sáng thanh tĩnh, chiếu rọi khắp mặt đất.
Mọi thứ trở nên dịu dàng.
Phía sau có động tĩnh sột soạt.
Tôi đột nhiên quay đầu lại, nhưng không có một bóng người.
Thì ra chỉ là tiếng côn trùng kêu.
4
Chuẩn bị tinh thần xuống núi.
Lại đột nhiên nhìn thấy, chiếc xe màu đen Kawasaki không thấy đâu.
“A Côn!”
Tôi vội vàng xuống xe nhìn vào trong tiệm hô: “Xe đâu? Ai lái đi rồi?”
Phía sau vang lên một tiếng còi.
Tim tôi đập nhanh hơn bao giờ hết.
Không biết vì sao nước mắt tự nhiên tràn mi.
Tôi nhẹ vuốt ngực chậm rãi xoay người.
Dưới đèn đường mờ nhạt, Kỳ Dã dựa vào bên cạnh xe máy, áo đen quần đen, mặt mày trước sau như một đường hoàng kiêu ngạo, vô cùng lưu manh.
Hắn nhíu mày với tôi:
“Hạt tiêu nhỏ nhà tôi, sao vẫn thích khóc nhè như vậy?”