Hạnh Phúc Đến Muộn
Chương 3
10
Tôi đã uống hai viên thuốc ngủ và chỉ trong giấc mơ tôi mới có thể nhìn thấy Kỳ Dã.
Trở lại bốn năm chúng tôi yêu nhau nhất.
Sau khi thi tốt nghiệp trung học, dưới sự chứng kiến của toàn bộ bạn tốt, chúng tôi quang minh chính đại ở bên nhau.
Bạn hiểu không?
Cùng người mình thích nắm tay đi trên đường, uống trà sữa, xem phim.
Cho dù không nói lời nào, lẳng lặng nhìn đối phương, không khí đều rất ngọt ngào.
Chúng tôi rốt cuộc có thể ngồi lên xe máy yêu thích, cùng nhau rong ruổi khắp trời đất.
A Côn nói: “Anh Dã và chị Ninh, đúng là người xứng đôi nhất mà em từng gặp, nhìn xem chính là một bộ phim thần tượng.”
Tôi khen hắn biết nói thì nói nhiều một chút.
Hai tay Kỳ Dã liền đút túi dựa vào bên cạnh xe máy, nhàn tản nhìn tôi đùa giỡn với đám bạn của hắn.
Sau đó vào cùng một trường đại học, chúng tôi bắt đầu thành lập đội xe, cùng nhau tham gia thi đấu.
Thành thật mà nói, bộ dáng của hắn thật sự rất hấp dẫn, mỗi ngày bị đăng trên tường trường tỏ tình, đi ra ngoài đều có nữ sinh đưa thư tình.
Hắn á, sợ tôi ghen, liền mua chuộc trạm phát thanh sân trường, mỗi ngày viết thư tình cho tôi.
Đọc đến da gà nổi đầy đất, hắn liền ôm chặt tôi, cười: “Anh viết không chán, mỗi ngày về sau anh sẽ viết cho em.”
Rất nhiều người đều cảm thấy, hai chúng tôi bộ dạng không giống như là người có thể lâu dài.
Lại không nghĩ tới lần yêu đương này chính là bốn năm.
Ba mẹ cuối cùng cũng biết chuyện tôi yêu, ngày đó họ gọi tôi về nhà, nổi trận lôi đình, bảo tôi nhanh chóng chia tay với tên con hoang này.
Tôi thì không chịu.
Ba tôi dùng gậy đánh tôi.
Tôi ngẩng mặt lên, quật cường: “Các người đều có gia đình của riêng mình, qua nhiều năm như vậy không quản con, dựa vào cái gì bây giờ đột nhiên chạy ra can thiệp vào cuộc sống của con?”
“Con thật sự chán ngấy sự dối trá của hai người rồi, trong mắt các người con rốt cuộc là cái gì?”
“Ba là ba con, cho con cái mạng này, đời này con cũng không thoát khỏi họ Thích!”
Mẹ tôi: “Là mẹ quá dung túng con, khiến con không biết trời cao đất rộng dám nói ra những lời như vậy, là đứa con hoang kia dạy con sao?”
Lúc cây gậy muốn đánh vào người tôi, là Kỳ Dã xuất hiện cứu tôi.
Hắn kéo tôi, bảo vệ ở phía sau: “Qua nhiều năm như vậy, các người chưa bao giờ quan tâm cô ấy, cô ấy không cảm nhận được tình yêu của các người, các người lại muốn cô ấy báo đáp lòng tốt của các người, dựa vào cái gì đây?”
“Dựa vào cái gì, muốn cô ấy đối với các người nói gì là nghe nấy?”
“Đây là cô gái tôi yêu nhất, các người không yêu cô ấy, tôi yêu; các người không cần cô ấy, tôi cần.”
Ngày đó, hắn nắm tay tôi, đi ra khỏi ngôi nhà kia.
Chúng tôi không nói chuyện với nhau, hắn ôm tôi cả đêm.
Chúng tôi đã hứa hẹn và sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Chỉ là, lúc sắp tốt nghiệp, tôi đột nhiên vô duyên vô cớ bị theo dõi.
Có đôi khi đi trên đường đều có chậu hoa rơi xuống.
Kỳ Dã cũng trở nên mất hồn mất vía.
Có một ngày, hắn đột nhiên hỏi tôi: “Nếu có một ngày anh không còn nữa, thì em sẽ làm gì?”
“Tự tử.”
“Em không đùa đâu.”
Trước mười lăm tuổi, tôi không có người thân, không có bạn bè, tính tình còn hay ngang ngược, không biết cuộc sống có ý nghĩa gì.
Sau khi gặp hắn, hắn là sự cứu rỗi của tôi.
Tôi không thể tin được, không có Kỳ Dã, tôi sẽ làm gì bây giờ.
Hắn thở dài một hơi: “Cho dù anh không ở đây em cũng phải sống thật tốt, tìm một người yêu em rồi kết hôn sinh con, nghe không?”
Tôi ôm chặt eo hắn: “Anh nói bậy bạ gì vậy, đời này em chỉ mặc áo cưới cùng anh, không phải anh em không lấy ai hết!”
“Này, anh đang nghiêm túc đấy.”
“Anh nghiêm túc làm gì chứ, có phải anh đã sớm có người khác sau lưng em rồi phải không?”
Hắn khàn giọng, khẽ vuốt tóc tôi: “Công chúa của anh, anh nào dám.”
“Anh mà dám, em sẽ tùy tiện gả cho người khác, cho anh phải khổ cực theo đuổi lại em.”
“Lại tức giận sao.”
Hắn cười khẽ: “Nếu có một ngày em thật sự kết hôn, chú rể không phải anh, anh sẽ đến cướp dâu.”
Kỳ Dã nói muốn vì tôi mà thắng được cuộc thi, dùng cúp cùng nhẫn dưới sự theo dõi của vạn người cho tôi lời cầu hôn hoành tráng nhất.
Lại không nghĩ tới, trận đấu kia, hắn cũng không trở về.
Cảnh tượng trong mơ đổi thành rừng rậm sương mù.
Tất cả những gì tôi nhớ là tiếng reo hò chói tai.
Mùa hè nóng nực và bốc khói.
Cùng với tin tức trên màn hình lớn, hắn rơi xuống vách núi.
Trong ánh lửa đầy trời, một khắc kia, bên tai đã không còn âm thanh.
11
“Kỳ Dã!”
Đột nhiên bừng tỉnh, sau lưng đã ướt một mảnh.
Điện thoại di động vang lên, là điện thoại của A Côn: “Chị Ninh, buổi chiều đường Bàn Sơn có một cuộc thi, tất cả mọi người đều ở đây, chị có muốn tới không?”
“Đến.”
Không phải sân nhà của tôi, nhưng tôi nghĩ, tóm lại tôi phải nhìn về phía trước.
“Trận đấu này là trận đấu nhỏ, ngày mốt còn có một trận đấu quốc tế, chị có muốn đi không? Đám tóc vàng đã đi trước rồi.”
Tôi tựa vào cạnh xe, châm một điếu thuốc: “Ừ, đi đi, tôi cũng phải luyện tập một chút, cũng đi thi đấu.”
“Nghe nói, có rất nhiều tay đua nổi tiếng sẽ đi, nhất là ở nước ngoài có một người, biểu hiện đặc biệt xuất sắc, nhưng đáng tiếc hắn cũng không tháo mũ bảo hiểm, không ai biết hắn trông như thế nào, nếu có thể nhìn thấy, em sẽ đi xin chữ ký.”
Tôi nhả một hơi thuốc, cười nhạo hắn: “Nhìn tiền đồ của cậu kìa, chờ lần sau chị thắng cúp cho cậu.”
A Côn lại đỏ mắt: “Chị Ninh, chị như vậy, em thật sự rất mừng.”
Tôi vỗ vai hắn.
Hút xong điếu thuốc cuối cùng, quay đầu lại thấy Cố Hoài Cảnh.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi rõ ràng cảm giác được ánh mắt hắn nhìn tôi sáng ngời.
“Thích Uyển Ninh?”
Tôi không định để ý đến hắn, giẫm tắt tàn thuốc.
Bị hắn giữ chặt cổ tay.
“Chúng ta nói chuyện một chút.”
Hắn đứng trước mặt tôi, chặn mặt trời, chống lại ánh sáng, chỉ còn lại bóng tối.
Tôi lẳng lặng nhìn hắn, một khuôn mặt giống như vậy.
Thật đáng tiếc lại không phải Kỳ Dã.
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi!” Cố Hoài Cảnh đột nhiên cao giọng, “Thích Uyển Ninh, làm sao cô dám gạt tôi!”
Hình như hắn rất tức giận, nhưng tôi không hiểu lý do hắn tức giận.
Chỉ là giãy giụa khỏi tay hắn, chậm rãi nói: “Cố Hoài Cảnh, không phải là anh đang vui sao?”
Cố Hoài Cảnh nhíu mày, ngăn chặn tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Ha, tôi bị xem là thế thân, tôi nên vui sao?”
Mặt mày của hắn mờ mịt tức giận: “Trách không được mỗi lần cô nhìn tôi đều có bộ dạng như mất như được.”
“Trách không được, cô thường nhìn chằm chằm tôi ngẩn người, đỏ mắt, rơi lệ.”
“Tôi mẹ nó còn tưởng rằng cô thật sự yêu tôi.”
“Thậm chí, còn đau lòng đồng ý đề nghị làm thông gia của hai nhà. Tôi cảm thấy mình trước kia chính là một tên ngốc.”
Tôi lẳng lặng nghe hắn nói xong, mới mở miệng:
“Cố Hoài Cảnh, không phải anh cũng lấy tôi làm thế thân sao?”
“Bạch Nguyệt Quang của anh đã trở lại, anh cũng không cần dài dòng với tôi.”
“Trò chơi thế thân, kết thúc rồi.”
Hắn tiến lại gần tôi một bước, tôi cảm giác giây tiếp theo hắn muốn bóp nát bả vai tôi.
Tự động lùi lại vài bước.
“Coi như là thế thân, chẳng lẽ cô trở nên ngoan không phải vì tôi sao?”
Suy nghĩ một chút tôi rất nghiêm túc nói cho hắn biết: “Không phải.”
Là nghĩ nếu như tôi thật sự kết hôn, hắn có thể thực hiện lời hứa đến cướp dâu hay không mà thôi.
Cũng là tôi giữ lại cho mình một chấp niệm cuối cùng.
“Cô chưa từng thích tôi sao?”
Tôi ngẩng đầu, rất bình tĩnh nhìn hắn: “Anh không thích tôi, tôi không thích anh, như vậy chẳng lẽ không công bằng sao?”
“Tôi thích… ” Hắn dừng một chút, mi tâm nhăn dữ dội, “Đương nhiên không công bằng. Thích Uyển Ninh, cô chỉ là một con chó bên cạnh tôi mà thôi.”
“Cách hôn lễ còn có sáu ngày, cô sẽ hối hận.”
“Không hối hận.”
Tôi nói rồi.
12
Tôi thu dọn đồ đạc.
Lên máy bay đi Thượng Hải.
Còn bốn ngày nữa là đến ngày cưới.
Ba mẹ không hề chịu hủy bỏ hôn lễ, họ vẫn ôm một tia hy vọng, tôi và Cố Hoài Cảnh còn có thể làm hòa.
Tôi cúi đầu sờ sờ sợi dây đỏ đã đeo bảy năm kia.
Suy nghĩ một chút, xem xong trận đấu trở về, phải hoàn toàn đoạn tuyệt với cái nhà bằng mặt không bằng lòng kia.
Cuối cùng tôi cũng hiểu trên đời này thật sự có ba mẹ không yêu con của mình.
Tôi đã làm rõ suy nghĩ của bản thân.
A Côn đón tôi đến khách sạn.
“Nghe nói tuyển thủ bí ẩn kia cũng ở đây, không chừng có thể gặp được.”
Tôi cười: “Cậu là fan của hắn sao?”
A Côn gãi đầu: “Em chỉ cảm thấy kỹ xảo của hắn rất giống anh Dã.”
Tôi hơi sững sờ.
A Côn chuyển đề tài: “Chị Ninh, em dẫn chị vào, anh em đều rất nhớ chị, thấy chị đến xem trận đấu của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Lúc chúng tôi đến trường đua mới bắt đầu.
Trên sân thi đấu, quả thật thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Những người này trước kia đều theo Kỳ Dã lăn lộn.
Đều có thân thế không tốt lắm, là Kỳ Dã kéo bọn họ ra khỏi vực sâu.
Sau đó có mục tiêu cả đời phải theo đuổi.
“Ở đó, đồng phục màu đen, xe màu đen.” A Côn chỉ vào một người nói với tôi.
Cách có chút xa, thật không thể nhìn rõ lắm.
Tôi nhìn qua.
Rất trùng hợp người kia đội mũ bảo hiểm cũng quay đầu lại.
Lạ thật.
Tôi có một cảm giác mạnh mẽ.
Hai tay đột nhiên run rẩy, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Trận đấu bắt đầu rồi! Chị Ninh!”
Hắn là người đầu tiên phóng ra ngoài.
Sau đó lao xe đi.
Tôi đột nhiên nghĩ tới trận đấu ba năm trước, lời Kỳ Dã nói với tôi trước trận đấu.
Hắn nói sẽ cầu hôn tôi với chiếc cúp vô địch.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng đen rong ruổi trên sân thi đấu.
Trong lòng vừa chua xót vừa đau trướng.