Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:37:24

Khoảnh khắc đó, hối hận.

 

Ta nên chọn Vệ Chiêu.

 

Ta nên gả cho Vệ tướng, hoặc chọn đại ca nhị ca của bình thê, còn hơn dính một cái gối thêu hoa như Vệ Chiêu.

 

A Tắc… A Tắc… gì đây?

 

Ta nhắm mắt nhận mệnh, nghiến răng :

 

“Thay hồi bẩm phụ hoàng, tìm phò mã , tìm sẽ cung bái kiến.”

 

Trương ma ma giật : “Công chúa… trái thánh chỉ là tội c.h.ế.t đấy!”

 

Hồng Trần Vô Định

“Không .” Ta nhảy lên ngựa, mang theo tức giận mà lạnh: 

 

“Phụ hoàng sẽ g.i.ế.c .”

 

Ít nhất, ông sẽ g.i.ế.c một cách công khai.

 

Ông chỉ như mấy chục , ngầm cho ám sát mà thôi.

 

Ta cưỡi ngựa như bay, phóng qua mặt đám thái giám trong cung đang sững sờ tức giận, lòng thoáng chốc thấy thoải mái lạ thường.

 

Ta cứ trái ý ông , cứ khiến ông tức chết.

 

Ta dẫn lao đến nơi báo là Vệ Chiêu ngã xuống vực.

 

Quả thực một cái vực, nhưng chỉ cao vài thước, c.h.ế.t , nhưng leo lên thì cũng khó khăn.

 

Ta đưa leo xuống, mưa tầm tã, đường vách đá trơn nguy hiểm.

 

Vất vả lắm mới dò dẫm tới nơi thì… trong màn mưa, một ánh sáng lập lòe từ sâu trong núi hiện .

 

Là một hang động sáng đèn.

 

Ngoài cửa hang treo đèn lồng, trông như hang yêu quái, tinh xảo quyến rũ như mê hồn trận.

 

Ta chậm rãi bước , chỉ mới tiến gần một chút, liền thấy bên trong vang lên tiếng rên rỉ mềm mại của nữ tử, cùng với tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân.

 

Ta tưởng lầm.

 

càng … âm thanh càng rõ.

 

“A Chiêu!”

 

“Chàng thích Trường An, thích đúng ?”

 

“Chàng từng giữ , quả nhiên lừa …”

 

“Thiếp của … Chàng mang , mang thật xa… chúng tới nơi ai tìm , sống cuộc đời bình yên ?”

 

“Thiếp công chúa nữa, cũng đừng phò mã… ?”

 

“Khương Lạc…”

 

“Khương Lạc…”

 

14

 

Ta khẽ nhắm mắt, khớp tay siết chặt đến trắng bệch, khóe môi cong lên một nụ lạnh như băng.

 

Phải !

 

Lẽ sớm nghĩ đến, tất cả những chuyện , đều là do Khang Lạc sắp đặt từ đầu.

 

Thủ đoạn của nàng tính là cao minh, nhưng Vệ Chiêu cũng chẳng kẻ thông minh gì.

 

Ta còn trông mong dụ bẫy, đúng là mơ giữa ban ngày.

 

Ta mà còn tưởng chọc tức đến mức tự ngã xuống vực.

 

Nếu là Khang Lạc cố ý bày trò, thì sẽ chiều theo mong của nàng , mà lật tung thứ lên.

 

Ta quát lạnh một tiếng:

 

“Bao vây sơn động, lôi đôi cẩu nam nữ bên trong cho bản cung!”

 

 

Mọi chần chừ, bước chân lưỡng lự.

 

Không thêm một lời, rút kiếm, dẫn đầu xông .

 

Trong động bày trí ấm cúng tựa như động phòng hoa chúc của đôi tân nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-11.html.]

 

Khang Lạc thấy động tĩnh, ngẩng đầu khỏi màn trướng uyên ương đỏ thắm.

 

Gương mặt nàng ửng hồng, ánh mắt mềm mại e thẹn.

 

Thấy , những sợ, mà còn ngang nhiên kéo Vệ Chiêu gần sát bên, như thể tuyên bố chủ quyền.

 

“Trường An, gạo nấu thành cơm , hãy từ bỏ …a…!”

 

Ta rút kiếm, dí thẳng cổ Khang Lạc.

 

Gương mặt đỏ bừng của nàng lập tức tái mét như giấy.

 

“Triệu Tử Ngọc, ngươi định gì? Tất cả đều là của ! Ta và nàng là thật lòng…”

 

Vệ Chiêu vùng dậy, che chắn cho Khang Lạc.

 

Bốp!

 

Ta tát thẳng mặt .

 

“Ngươi quên lời , Vệ Chiêu? Ngươi nghĩ thật sự dám g.i.ế.c ngươi ư?”

 

“Mặc quần áo , theo hồi cung!”

 

Khang Lạc hoảng loạn. Vệ Chiêu cũng hoảng loạn.

 

Hai họ vốn tưởng sẽ ngậm bồ hòn ngọt, ngờ thèm giữ mặt mũi, thẳng tay lớn chuyện.

 

“Ta hồi cung! Ta gặp phụ hoàng mẫu hậu! Người , kéo nàng ngoài cho !”

 

Nghe tiếng lệnh của Khang Lạc, đám mai phục lập tức tràn , bao vây lấy .

 

Kiếm của khẽ run lên, vạch một đường m.á.u làn da trắng nõn của Khang Lạc.

 

“Ngươi chọn , mặc quần áo mà , là trần truồng mà về cung?”

 

Ánh mắt Khang Lạc như xác chết.

 

Cuối cùng, nàng cũng đành khoác y phục rời .

 

Trời hửng nắng.

 

Ta trói Khang Lạc , chở lưng ngựa về hoàng cung. Mọi bên đường đều tròn mắt kinh ngạc, ai dám tin cảnh tượng mặt.

 

Khang Lạc ngựa, hổ giận dữ đến mức gần phát điên, còn phía , là Vệ Chiêu kéo lê, m.á.u me be bét, nửa sống nửa chết.

 

Vừa đến cửa cung, hàng loạt cung nữ, thái giám ùa , giải cứu Khang Lạc.

 

Nàng đầu , ánh mắt căm hận như lưỡi dao:

 

“Triệu Tử Ngọc, ngươi chết!”

 

“Được. Xem ai c.h.ế.t trong tay ai .”

 

Ta ngẩng cao đầu, sải bước cung, ném mạnh thanh kiếm xuống nền, thẳng đến điện gặp mẫu hậu.

 

Chúng cung, tạo động tĩnh lớn như , tất nhiên mẫu hậu hết.

 

Gương mặt bà tái xanh, ánh mắt Khang Lạc, , giận đến phát run.

 

Bà đập mạnh bàn, tát một cái như trời giáng:

 

“Trường An, ngươi quá thất vọng!”

 

“Thất vọng là vì chuyện gì?”

 

Ta ôm lấy má, lạnh lùng bà.

 

Lẽ nên thấy đau lòng, nhưng lúc , chẳng thấy đau chút nào.

 

Ta bước gần , cúi đầu, khẽ bên tai bà.

 

"Người thất vọng về con… chẳng vì con con ruột của phụ hoàng ?"

 

Ta — Trường An công chúa — Triệu Tử Ngọc.

 

Bị phụ hoàng chán ghét đến thế, là bởi là nữ nhi của ông, mà là con của tiên hoàng.

 

Năm xưa, tiên hoàng băng hà, mẫu hậu mang thai.

 

Thế nhưng bà giấu nhẹm chuyện đó, tiếp tục ân ái với phụ hoàng, để ông lầm tưởng đứa con trong bụng là của .

 

Đáng tiếc, những thứ… mãi mãi thể giả .

 

Ví như ma ma trong cung, chỉ liếc mắt là nhận , sinh non, mà là một đứa bé đủ tháng.

Loading...