Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:37:32
Khang Lạc run rẩy, nước mắt giàn giụa:
"Mẫu hậu thích khách ám sát, thương nặng, phụ hoàng đang phái bắt hung thủ. Triệu Tử Ngọc, ngươi nhanh lên, gặp mẫu hậu cuối."
Giờ phút , nàng chân thực đến mức khiến sinh lòng thương cảm.
Ta nuốt xuống những lời khó đến miệng, chỉ chuyên tâm thúc ngựa tiếp.
Có Khang Lạc bùa hộ mệnh, dọc đường ai dám ngăn cản.
Rất nhanh, chúng đến Thái miếu.
"Mẫu hậu..."
Hồng Trần Vô Định
Khang Lạc nhảy xuống ngựa, loạng choạng chạy về phía , nàng kéo váy, chẳng còn chút dáng vẻ đoan trang.
Ta sải bước đuổi theo, đẩy cửa , bên trong.
Chỉ thấy ánh đèn dịu dàng bao phủ, mẫu hậu phong thái đoan trang quỳ bồ đoàn.
Nghe thấy tiếng động, bà đầu quát khẽ:
"*Quốc chi trọng địa, om sòm ồn ào như thế, còn thể thống gì? Sao ngươi tới đây?”
(*Quốc chi trọng địa: Nơi trọng yếu của quốc gia)
Người chỉ liếc một cái, lập tức thiết ôm lấy Khang Lạc đang nhào lòng .
Khang Lạc mừng đến phát :
"Mẫu hậu, ? Tốt quá, thật sự quá !"
Toàn lạnh buốt, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao trùm, rõ nên vui buồn.
Mẫu hậu , tất nhiên là .
bà lợi dụng , chuyện thì tệ, vô cùng tệ!
Ánh mắt lạnh lẽo như đao quét qua từng , chậm rãi lùi về .
Vệ binh bốn phía đổ xô tới, tên dẫn đầu vội vàng hỏi:
"Khang Lạc công chúa, chỉ đến thôi ?"
"Còn nàng …"
Khang Lạc đảo mắt tìm kiếm, ánh mắt dừng , mang theo vài phần chân thành vui mừng:
"Triệu Tử Ngọc, mẫu hậu cả."
Vô ánh mắt đổ dồn về phía .
Vô mũi kiếm chĩa thẳng .
Nụ mặt Khang Lạc lập tức cứng .
Ánh mắt mẫu hậu cũng trở nên sững sờ.
Ta cúi mắt, lạnh một tiếng, chậm rãi lau lớp dịch dung mặt, để lộ dung nhan thật, lễ nghi đầy đủ hành lễ một cái.
"Dân nữ bái kiến Hoàng hậu nương nương, chúc nương nương thể an khang, như ý cát tường."
"A Ngọc..." Mẫu hậu khẽ gọi.
"Phụng chỉ của Hoàng thượng, bắt phản tặc Triệu Tử Ngọc, áp giải Thiên Lao!"
Ta chống cự, mặc bắt giữ.
Thật nực !
Đã sớm sẽ bắt, chi bằng lấy cái mạng mà đổi mạng của Vệ Chiêu, ít nhất cũng coi như trọn vẹn nghĩa tình với A Tắc.
Chứ giờ thế , tính là gì đây?
"Lùi xuống cho bổn cung!" Mẫu hậu lạnh giọng quát.
"Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng chỉ, phản tặc Triệu Tử Ngọc cấu kết thích khách, mưu sát Hoàng hậu nương nương và Khang Lạc công chúa…"
Mẫu hậu rút kiếm của thị vệ bên cạnh, một kiếm đ.â.m xuyên cổ kẻ lên tiếng, khiến lập tức im bặt.
Khí thế của bà trầm như núi Thái Sơn sừng sững đè ép, từng chữ từng lời lạnh thấu xương:
"Lùi xuống cho bổn cung, bằng , g.i.ế.c tha!"
21
Trong tòa Thái miếu rộng lớn, chỉ còn , mẫu hậu và Khang Lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-17.html.]
Không ai lên tiếng.
Trong sự tĩnh lặng, thể thấy thở của .
Ánh mắt về các bài vị của các đời hoàng đế Đại Chu, nhưng tâm trí ở nơi .
Ta thấy mẫu hậu :
"Không là !"
Giọng bà lạnh lẽo mỏi mệt, mang theo chút bi thương đến tận xương tủy.
Khang Lạc mờ mịt , mẫu hậu.
Hiển nhiên nàng hiểu chúng đang gì.
Bộ não nhỏ bé của nàng thật sự đủ dùng cho những chuyện phức tạp như thế .
Ta nhàn nhạt :
"Vậy thì ?"
Lần , mẫu hậu đích tới tiểu viện khuyên tiếp nhận thánh chỉ phục phong công chúa, khi đó bà hậu quả ?
Là ngờ tới, rõ ràng mà vẫn ?
"A Ngọc..." Giọng mẫu hậu mềm vài phần, "Khi đó, mẫu hậu tự tin thể bảo vệ con chu ."
"Thật ?" Ta bà, ánh mắt điềm tĩnh đến mức bản cũng thấy đáng sợ.
Mẫu hậu như hiểu điều gì đó, sắc mặt tái nhợt trong khoảnh khắc, hai hàng lệ từ khóe mắt lăn dài.
Bà ngã phịch xuống bồ đoàn, một lời.
Khang Lạc hiểu màn kịch câm , nhưng vẫn cảm nhận bầu khí ngột ngạt đang siết lấy.
Nàng quỳ bên mẫu hậu, bất an khẽ lay tay bà:
"Mẫu hậu, rốt cuộc xảy chuyện gì?"
"Xảy chuyện gì..."
Mẫu hậu lặp câu đó một cách vô thức, đó bật điên dại, tiếng bi thương, tuyệt vọng.
"Hahaha… hahaha…"
"Mười tám năm a…"
Ta thể tiếp nữa, liền đẩy cửa bước ngoài.
"Bộp bộp…" – tiếng bước chân vang lên, Khang Lạc đuổi theo .
"Triệu Tử Ngọc, !"
Khóe mắt nàng hoe đỏ, mang theo cảm giác hổ, nhưng vẫn lấy dũng khí để hỏi :
"Rốt cuộc là chuyện gì? Tại phụ hoàng bắt ngươi?"
"Tại mẫu hậu ?"
"Rốt cuộc các đang gì ?"
Ta ngoái đầu nàng , trong lòng rõ là cảm giác gì.
Nàng ngây thơ đến mức đôi khi khiến cảm thấy chán ghét, đôi khi khiến ganh tị.
Giờ khắc vài lời, cũng ngại tốn chút sức nàng.
"Ngươi yêu Vệ Chiêu, Vệ Chiêu cũng yêu ngươi."
Khang Lạc chút mất tự nhiên:
"Chuyện đó là quá khứ , thì liên quan gì đến mẫu hậu?"
"Tất nhiên là liên quan." Ta đáp đầy ẩn ý.
"Nếu một ngày nào đó, Vệ Chiêu nắm trong tay binh quyền, g.i.ế.c , ép phụ hoàng nhất định gả ngươi cho , phụ hoàng đồng ý."
"Vệ Chiêu để ý việc ngươi từng gả cho khác, cũng quan tâm việc ngươi con với kẻ khác, ngươi cảm kích vô cùng mà cũng sinh cho một đứa con."
"Các ngươi sống vui vẻ bên suốt mười tám năm, ngươi tưởng tình yêu dành cho ngươi trời đất chứng giám, ngươi cho rằng khống chế ."
"Thế nhưng bỗng một ngày, ngươi phát hiện Vệ Chiêu vẫn luôn g.i.ế.c đứa con đầu tiên của ngươi, loan tin ngươi chết, chỉ để dụ đứa trẻ xuất hiện, g.i.ế.c nó."
"Khi đó, ngươi đau lòng ?"
"Ngươi cảm thấy mười tám năm qua chỉ là một trò ?"
"Ngươi ?"