Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:37:16
Ta cũng chói đến ngẩn ngơ, sững ...
Góc nghiêng , thật giống A Tắc.
Một thanh kiếm lạnh lẽo đ.â.m tới, mới giật phát hiện, ánh sáng chỉ là ánh nắng, mà còn là ánh kiếm.
Ta lập tức kéo Vệ Chiêu , vung tay tung một chưởng đánh bay thích khách.
ngay lúc , nhiều tên thích khách khác tràn như nước vỡ bờ.
Vệ Chiêu ngây tại chỗ.
Một công tử con nhà quyền quý như từng thấy cảnh g.i.ế.c chóc chân thật như ?
Ta thể phân tâm, đẩy trở phòng, xoay đoạt lấy kiếm từ tay một tên thích khách, lao trận chiến.
Kẻ địch đông như nước thủy triều.
Ta buộc dốc lực, đánh đến thở nghẹn ngào, từng chiêu đều liều mạng.
May , thị vệ trong phủ cuối cùng cũng phát hiện, nhanh chóng kéo quân đến tiếp viện.
Không bao lâu, bọn thích khách kẻ chạy, kẻ chết, để chỉ là một sân đầy t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.
Mà … nhuốm máu, gấu váy thẫm đẫm từng giọt rơi mặt đất, theo mỗi bước chân của nhỏ xuống như từng đoá hoa đỏ.
Ta vạch áo một tên thích khách , thấy một dấu ấn quen thuộc bên xương quai xanh .
Tim trầm xuống.
Ta lộ .
Phụ hoàng đang thử .
Một công chúa thể một hạ sát cả chục , thể chỉ quỳ một chút lảo đảo ngã quỵ?
Phụ hoàng từng tin .
Và , cũng từng lấy một ngày an thật sự.
Ta bình thở, suy nghĩ như gió cuốn, tìm cách thoát khỏi bàn tay đẫm m.á.u của phụ hoàng.
lúc , Vệ Chiêu hỏi:
“Ngươi… võ công?”
“Ngươi là công chúa… võ?”
“Ngươi là giả ? Công chúa thật… ngươi g.i.ế.c ?”
Thật là… cút cho nhờ!
Ta tức đến mức ép bản dừng suy nghĩ.
Ta vươn tay nắm lấy cổ áo Vệ Chiêu, giọng lạnh như băng, từng chữ đều như dao:
“Ngậm miệng cho .”
Vệ Chiêu hoảng hốt túm lấy tay , móng tay bấu rách da thịt khiến mu bàn tay rướm máu.
Ta thật sự bóp c.h.ế.t .
Đây là bàn tay tốn bao công sức dưỡng trắng mịn như ngọc đó!
Hồng Trần Vô Định
Ta đẩy , nhịn mà trút giận:
“Ngươi thật đúng là… uổng phí một gương mặt như thế.”
Lãng phí dung mạo y như A Tắc.
A Tắc tuyệt đối sẽ ngu như !
Huynh thông minh, lanh lợi, chỉ vì dòng m.á.u trong mà trở thành kẻ ruồng bỏ.
Thế nhưng cũng chính cái huyết mạch đó, là thứ quan trọng nhất của một con .
Nếu , chuyện phụ truyền tử kế, gia nghiệp thiên hạ đều nhờ m.á.u mủ ruột thịt?
Ta bỗng như ngộ một điều, đầu óc lập tức trở nên sáng tỏ.
“Ngươi cứ ở yên trong phủ cho . Không lệnh của , đừng hòng bước nửa bước.”
“Triệu Tử Ngọc! Ngươi giam lỏng ?!”
Vệ Chiêu giận dữ đến đỏ cả vành mắt. Nghĩ cũng đúng, từ lúc phò mã đến giờ, hoặc là giam, hoặc là trúng độc, ai mà chẳng phát điên.
Ta lạnh nhạt :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hanh-trinh-cong-chua-o-lai-truong-an-khong-he-de-dang/chuong-5.html.]
“Ngươi ngoài cũng , chỉ cần ngươi bản lĩnh sống sót trở về. Ta cũng chẳng ngại đổi một phò mã mới, chỉ ai nguyện cùng ngươi c.h.ế.t chung .”
Vệ Chiêu tin .
“Hừ! Ở ngay chân thiên tử, xem ai dám càn!”
Hắn hùng hổ bước khỏi phủ, mở cửa liền chặn .
“Phụng thánh chỉ! Công chúa gặp thích khách, để đảm bảo an , phủ công chúa tăng cường phòng vệ, thánh chỉ, bất kỳ ai cũng rời phủ. Mời phò mã .”
Ta khoanh tay, lạnh lùng bộ diễn biến.
Hay lắm.
Giờ thì , đến cũng giam luôn .
là xui tận mạng!
08
Vệ Chiêu lúc giống như một con hổ xâm phạm lãnh địa, qua khắp phòng, gương mặt đầy phẫn nộ.
Phì!
Hắn mà xứng hổ ? Rõ ràng là một con mèo bệnh, yếu ngốc.
“Phụ hoàng giam lỏng ngươi, nhất định là vì phát hiện ngươi công chúa thật!”
“Ngươi thành thật khai , g.i.ế.c công chúa thật giả mạo phận ?”
“Chỉ cần ngươi thật, thể nhờ phụ cầu xin cho ngươi.”
Vệ tướng?
Chỉ e bản ông còn khó giữ, gì đến giúp .
Nếu đoán lầm, lúc phụ hoàng hẳn bắt đầu suy xét chuyện tay với Vệ gia.
Gan của phụ hoàng từ đến nay từng nhỏ, thì dám g.i.ế.c cướp ngôi, đoạt vợ hậu?
Chỉ là, nếu cùng lúc xuống tay với cả hai vị tể tướng, thì đúng là quá ngông cuồng.
Ở trong phủ buồn đến mốc , cũng chẳng ngại đùa cợt một chút với tên ngốc mặt.
“Thật ?”
“Nếu ngươi thật sự thể giữ mạng cho , sẽ hết bộ sự thật.”
“Được! Ngươi , đảm bảo!”
Vệ Chiêu tỏ nghiêm túc, nhưng ánh mắt cứ chớp nháy, rõ ràng là một khi thực sự thừa nhận, sẽ lật mặt đầu bán ngay lập tức.
Ta ngoắc tay gọi gần.
Khi ghé sát, nắm lấy tai , áp môi sát bên tai, thì thầm:
“Ngươi đoán sai, thật sự là…”
“——A——!!!”
Ta hét lên một tiếng rống động trời, đủ sức khiến bò c.h.ế.t tại chỗ.
Vệ Chiêu giật bắn, lùi ba bước, bịt chặt tai.
“Triệu Tử Ngọc! Ngươi bệnh đấy !”
“Ha ha ha ha ha!”
Ta ngửa mặt lớn, tiếng vang vọng khắp hành lang.
Cười đến mức nước mắt cũng trào khỏi khóe mắt.
trong lòng… thấy đắng chát.
Vừa , khoảnh khắc Vệ Chiêu ghé sát, thật sự lầm thành A Tắc.
Ta đúng là một kẻ xa.
Sao thể đem khác thành A Tắc?
Ta lau nước mắt, ánh mắt lập tức sắc bén trở , gằn giọng lạnh như băng:
“Vệ Chiêu, cho ngươi — , Triệu Tử Ngọc, là công chúa Đại Chu chân chính, hàng thật, sai , ngươi thể c.h.ế.t tâm.”
“Đừng mơ tưởng rằng bán , thể cùng Khang Lạc danh chính ngôn thuận ở bên .”
“Cả đời , ngươi và nàng , vĩnh viễn thể nào.”
“Triệu Tử Ngọc!”