Hạt Dẻ Mật Ong
Chương 4
Bà Lâm, mẹ thật sự quá tàn nhẫn với con.
24
Khi biết tôi mang thai, thực ra bà Lâm không có phản ứng gì.
Bà chẳng hề nghĩ tôi sẽ muốn sinh đứa bé.
Nhưng tôi muốn sinh nó.
Những tình yêu mà tôi chưa từng có được, con tôi sẽ có tất cả.
Tôi sẽ yêu nó, tôn trọng sở thích của nó, để nó tự chọn cuộc đời của mình, tôi sẽ ủng hộ nó, hiểu nó, tôi sẽ là một người mẹ tốt.
Bà Lâm cười mỉa mai: “Mày á? Mày biết làm thế nào để làm một người mẹ tốt sao?”
Tôi nhìn vào mắt bà và nói: “Con chưa từng làm mẹ. Nhưng con đã từng là một đứa trẻ.”
“Con biết một đứa trẻ nên được yêu thương như thế nào.”
Bởi vì con không có, nên càng hiểu rõ phần thiếu sót đó.
Ban đầu bà Lâm không vội vàng, bà nghĩ tôi chỉ đang giận dỗi với bà.
Sau khi phát hiện tôi thực sự chuẩn bị sinh đứa bé.
Cuối cùng bà lại bắt đầu phát điên với tôi.
Nhưng lần này tôi không định nhượng bộ nữa.
Bà đã tổn thương con của bà.
Nhưng tôi sẽ không.
Tôi sẽ bảo vệ con của tôi.
Dường như trong người tôi nảy sinh vô hạn dũng khí.
Giúp tôi chống lại sự giày vò cảm xúc từ bà Lâm.
Tôi bỗng tin chắc rằng, tôi sẽ thoát khỏi vũng lầy, sống cả đời trong yêu thương và được yêu thương.
Bởi vì tôi yêu không chỉ là con của tôi.
Mà còn là bản thân tôi, người từng khao khát được yêu thương.
Khi phát hiện dù bà có đe dọa tự hại thế nào tôi vẫn không muốn bỏ đứa bé, bà Lâm ngày càng im lặng.
Thỉnh thoảng bà nhìn tôi, ánh mắt đầy căm hận.
Nhưng mẹ ơi, chính mẹ đã sinh ra con.
Con không có quyền lựa chọn, nhưng mẹ có.
Người đàn ông mẹ chọn khiến mẹ mang thai.
Và cuối cùng dưới ảnh hưởng của ông ấy, mẹ đã chọn sinh ra con.
Mẹ ơi, tại sao mẹ không ghét ông ấy?
Một ngày trước ngày dự sinh, bà đứng bên giường bệnh của tôi.
Giọng lạnh lùng: “Chúc mày cuộc đời sau này giống như tao.”
“Bị hủy hoại.”
Nhưng dù có bị hủy hoại thì sao.
Đây là lựa chọn của riêng tôi.
Tôi sẽ không trách ai cả, càng không trách con của tôi.
Vì vậy vào ngày tôi sinh nở, bà Lâm đã tính toán thời gian và nhảy xuống trước mặt tôi.
Tôi không còn mẹ nữa.
Nhưng tôi đã trở thành mẹ.
25
Khi tỉnh dậy trong nước mắt, bé Hạt Dẻ nằm bên cạnh tôi, lo lắng lau nước mắt cho tôi.
Phó Tranh đang lúng túng học cách nấu ăn cho bé Hạt Dẻ trong bếp.
Hạt Dẻ nhỏ giọng hỏi tôi: “Mẹ ơi, có phải người xấu đó làm mẹ khóc không?”
“Hạt Dẻ vừa đánh ông ấy rồi! Hạt Dẻ trả thù cho mẹ!”
Tôi xoa đầu con bé, “Cảm ơn con Hạt Dẻ.”
“Nhưng không phải đâu.”
Tôi ôm bé Hạt Dẻ nhìn bóng lưng Phó Tranh.
“Anh ấy là người tốt.”
“Là người rất rất tốt.”
26
Sau khi ăn xong, bé Hạt Dẻ lại ngủ.
Tôi đứng ở cửa bếp, nhìn Phó Tranh dọn dẹp nhà bếp.
Đột nhiên, tôi lên tiếng: “Phó Tranh, anh đi đi.”
“Đừng tìm em nữa.”
Động tác thu dọn bát đĩa của anh khựng lại, rồi lại tiếp tục như không có chuyện gì: “Vậy bé Hạt Dẻ thì sao?”
Tôi: “Anh không phải bố của con bé.”
Anh quay người nhìn tôi nghiêm túc: “Anh có thể làm bố của Hạt Dẻ.”
Tôi lắc đầu: “Hạt Dẻ không cần bố.”
“Hạt Dẻ có em là đủ rồi.”
Phó Tranh im lặng một lúc, ngẩng lên nhìn tôi, giọng khàn đặc: “Vậy còn em?”
“Em có cần anh không?”
Tôi không trả lời.
Phó Tranh nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Nhưng anh cần em.”
“Lê Vãn Chu, anh cần em.”
27
Nửa ngày sau Giang Dụ cũng tìm đến tôi.
Ban đầu tôi không muốn gặp anh, nhưng suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn mở cửa.
Hạt Dẻ vừa thức dậy, thấy có thêm một người lạ, nó hơi sợ, nắm chặt vạt áo tôi: “Mẹ ơi, chú ấy là ai vậy?”
“Chú ấy cũng là người tốt ạ?”
Tôi gật đầu: “Chú ấy là bố con.”
Toàn thân Giang Dụ run lên, cơn giận vì Phó Tranh lúc này đã biến mất.
Anh ấy bước đi cứng nhắc, quỳ xuống trước mặt Hạt Dẻ, muốn sờ mặt con bé, nhưng tay đưa ra nửa chừng lại rụt về.
Anh nở một nụ cười gượng gạo: “Hạt Dẻ, chú có thể ôm con một cái được không?”
Hạt Dẻ bật khóc òa.
Thấy không, tôi đã nói Hạt Dẻ không cần bố mà.
28
Hạt Dẻ khóc một lúc rồi lại ngủ.
Giang Dụ hút thuốc ngoài cửa, bóng lưng bỗng có vẻ cô đơn.
Tôi quay người nhìn Phó Tranh bên cạnh.
“Phó Tranh, anh xem, cuộc đời em rối như tơ vò.”
“Thật sự không hợp với anh chút nào.”
“Ở bên em, anh chỉ bị liên lụy thôi.”
Phó Tranh khẽ cười: “Anh cầu còn không được.”
Anh lại từ từ thôi cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng Chu Chu à, em không phải là gánh nặng.”
“Em diễn rất tốt, là một nữ diễn viên xuất sắc; em chơi piano cũng rất giỏi, nếu em chọn con đường khác, anh tin em cũng sẽ là một nghệ sĩ piano tỏa sáng; em một mình nuôi bé Hạt Dẻ rất tốt, em còn là một người mẹ tuyệt vời.”
“Vì vậy em là một người lớn tuyệt vời, em là Lê Vãn Chu tuyệt vời.”
Tôi thở dài, “Để em suy nghĩ đã.”
Anh gật đầu, “Ừm, anh sẽ đợi, như đã đợi 4 năm đến bây giờ vậy.”
Anh lại làm nạn nhân rồi.
Hừm.
Giang Dụ hút xong thuốc, bước vào. Phó Tranh thấy chúng tôi có chuyện cần nói, liền nói: “Tôi đi xem bé Hạt Dẻ đây.”
Giang Dụ muốn nói lại thôi, rồi lại muốn nói: “Con gái tôi, anh xem gì…”
Phó Tranh không để ý đến anh, quay người vào phòng.
Giang Dụ cắn răng, cuối cùng vẫn không nói gì nữa, ngồi xuống.
Anh vẫy tay với tôi: “Lê Vãn Chu, lại đây.”
Tôi không nhúc nhích.
Anh ta tự giễu cười, đột nhiên đứng dậy kéo tôi vào lòng: “Vậy tôi qua đây.”
Giọng anh ấy trầm trầm: “Lúc đó tôi không nghĩ đến chuyện kết hôn chính trị, chỉ là nhà họ Từ có ý định nên cố tình thả tin để thăm dò nhà họ Giang.”
“Tôi không định để em làm tình nhân, cũng chưa bao giờ xem em là chim hoàng yến gì cả.”
Anh bỗng nhấn mạnh giọng: “Lê Vãn Chu, tôi luôn nghiêm túc.”
Lời này của Giang Dụ khiến tôi sững sờ, “Vậy tại sao anh luôn giấu giấu diếm diếm về mối quan hệ của chúng ta?”
Giang Dụ cũng sững sờ: “Các cô diễn viên không phải đều không thích công khai chuyện tình cảm sao?”
“Tôi là người không thể xuất hiện công khai, tôi còn thấy ủy khuất nữa là.”
“Nhưng… nhưng mà…”
Tôi bỗng dừng lại.
Nhưng, bà Lâm đâu có nói với tôi như vậy.
Bà Lâm nói thiếu gia nhà họ Giang có ý với tôi, bảo tôi đến gặp anh ta, nếu hài lòng thì có thể đi theo anh ta.
Mẹ à, mẹ nghĩ con không xứng đáng được yêu, chỉ xứng làm một món đồ chơi thôi sao?
Hóa ra từ đầu đến cuối, người không nghiêm túc với mối tình này chính là tôi.
Tôi đẩy Giang Dụ ra: “Xin lỗi, em đã hiểu lầm.”
Giang Dụ mừng rỡ, định nói gì đó.
Tôi ngắt lời anh: “Nhưng thôi vậy.”
“Giang Dụ, em từng yêu anh thầm lặng trong bụi bẩn.”
“Nhưng em không thể yêu anh như vậy nữa.”
“Giang Dụ, em có lỗi với anh, nhưng chúng ta cứ như vậy đi.”
“Hạt Dẻ là con gái anh, anh có thể đến thăm con bé bất cứ lúc nào.”
Mỗi câu tôi nói, sắc mặt Giang Dụ lại khó coi thêm một phần, anh mím chặt môi mỏng, vẻ giận dữ trên mặt càng lúc càng nặng nề.
Nhưng đến câu cuối cùng, anh lại bỗng nở nụ cười: “Không sao đâu Lê Vãn Chu.”
“Còn nhiều thời gian mà.”
“Chúng ta từ từ.”
29
Ngày thứ ba, buổi hòa nhạc của Chu Quyện bắt đầu.
Tôi dẫn bé Hạt Dẻ đến buổi hòa nhạc.
Vừa ngồi xuống được 5 phút, người bên cạnh cũng đã ngồi xuống.
“Thật trùng hợp.”
Tôi thở dài: “Sao anh biết em sẽ đến đây?”
Phó Tranh không nhìn tôi: “Trong 4 năm em biến mất, anh đã tìm hiểu rất nhiều thông tin về em.”
“Bài nhạc mà Chu Quyện chơi cuối cùng trong mỗi buổi biểu diễn, là dành cho em phải không?”
Tôi gật đầu: “Sao, ghen à?”
Nhưng anh lắc đầu: “Không, anh chỉ nghĩ, nếu em cũng đứng trên sân khấu thì sẽ rạng rỡ biết bao.”
Tiếng nhạc vang lên.
Tôi không nói gì nữa, Phó Tranh cũng vậy.
Hạt Dẻ rất ngoan, sau 3 phút đã ngủ.
Ừm, ngoan thật.
Buổi hòa nhạc kết thúc.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Chu Quyện cầm micro nói: “Tôi biết cô ấy đang ở đây.”
Giống như nhiều năm trước.
Cậu ấy lại lặng lẽ chơi bản nhạc đó.
Cuối cùng cúi chào khán giả.
Rất lâu.
Không nói gì cả.
Tôi cũng không nói.
Nhưng cậu ấy hiểu câu trả lời của tôi.
Tôi nói: “Thôi.”
Tôi cũng hiểu câu trả lời của cậu ấy.
“Mệt rồi, thì về đi.”
“Quay về bên tôi đi.”
30
Một tháng sau tôi dẫn bé Hạt Dẻ về nước.
Trước đây ra nước ngoài là để trốn tránh cái chết của bà Lâm.
Giờ nhìn lại.
Đó là lựa chọn của bà ấy.
Không phải lỗi của tôi.
Tôi không cần phải chịu trách nhiệm về điều đó.
Tại sao phải tự hành hạ bản thân đến đây ăn cơm Tây.
Bốn năm rồi, tội lỗi lớn đến mấy tôi cũng đã chuộc xong!
Trời biết 4 năm qua tôi đã sống thế nào.
31
Một năm sau tôi và Phó Tranh kết hôn, ngày hôm đó Phó Tranh lại chia sẻ lại bài đăng trên Weibo từ một năm trước.
“Từ nay là gia đình ba người.”
Tôi cũng chia sẻ lại.
Từ hôm nay, em sẽ yêu anh một cách đường hoàng.
Kết quả phần bình luận toàn là:
– Vụ các ông bố thật cuối cùng đã sáng tỏ rồi!
Hừ.
Không biết chuyện này bao giờ mới qua đi được.
-Hoàn Chính Văn-