Hậu Cung Đại Đào Sát - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:09:15
Đêm đó, mang theo thương tích đầy chìm giấc ngủ.
Mơ mơ màng màng, nhẹ nhàng lay vai .
“Tiểu chủ Thẩm, tiểu chủ Thẩm!”
“Mọi chuyện chứ ạ?”
Một giọng nữ phần xa lạ khẽ gọi bên tai.
“Ngươi là ai?”
Ta mở mắt, nhưng mắt chỉ là một mảng tối đen, thấy gì cả.
“Là nô tỳ, Hồng Đậu.”
Người cố gắng kìm nén giọng :
Vịt Bay Lạc Bầy
“Nô tỳ tiểu chủ tên điên Văn Đáp Ứng giam giữ.”
“Trong Diên Hi Cung , ai là sợ ả.”
“Nô tỳ sợ gặp chuyện, lén quan sát ngoài điện suốt mấy ngày nay, phát hiện cứ đến lúc trời sáng, ả biến mất trong một canh giờ.”
“Vì , nô tỳ mới nhân cơ hội lẻn .”
Nàng vất vả đỡ lấy thể đầy thương tích của , giọng nghẹn ngào.
“Sớm Văn Đáp Ứng độc ác đến …”
“Nô tỳ thế nào cũng đến cứu tiểu chủ sớm hơn!”
“Tiểu chủ là đại ân nhân của cả nhà nô tỳ, dù liều mạng, nô tỳ cũng báo đáp !”
Nghe giọng nàng chân thành như , kìm mà khẽ mỉm .
“Chúng mau thôi.”
Ta khàn giọng :
“Ta sắp hết sức , nếu ngay thì sẽ kịp nữa.”
“Dạ!”
Hồng Đậu đáp nhỏ, đỡ từng bước tiến về phía ngoài.
khi chỉ còn cách cổng cung một bước chân, chợt nhận cơ thể Hồng Đậu đang run rẩy ngừng.
“Sao thế? Hồng Đậu?”
Ta nghi hoặc nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hau-cung-dai-dao-sat/chuong-30.html.]
“Tiểu… Tiểu chủ, Văn Đáp Ứng đuổi theo …”
Giọng Hồng Đậu run bần bật, nhưng nàng vẫn cắn răng :
“Tiểu chủ mau , nô tỳ sẽ giúp cầm chân ả.”
Ta thấy âm thanh lưỡi d.a.o kéo lê nền đá xanh.
Văn Đáp Ứng chậm rãi bước về phía , khanh khách.
“Đừng vội, các ngươi ai .”
Ta vẫn bình thản như cũ.
“Hồng Đậu.”
Ta nhẹ giọng:
“Ngươi thể cho mượn trâm cài tóc của ngươi ?”
Hồng Đậu tuy hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa một cây trâm cho .
Giây tiếp theo, giơ trâm lên, chút do dự đ.â.m thẳng tai !
Giọng Văn Đáp Ứng lập tức trở nên chói tai.
“Ngươi? Ngươi đang gì ?!”
“Ngươi dám?!”
“Không—”
“Ngươi thể —”
“Không! Ngươi , rời khỏi đây—!”
Ta còn để ý đến ả nữa, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y Hồng Đậu, hét lớn:
“Chính là lúc , chạy mau!”
Nhân lúc Văn Đáp Ứng rơi cơn điên loạn, và Hồng Đậu đầu , lao thẳng về phía cổng cung.
Khoảnh khắc bước khỏi cung, tia nắng đầu tiên của bình minh rốt cuộc cũng xuyên qua tầng mây, chiếu xuống .
Ta chỉ cảm thấy ngập trong ấm từng .
Tất cả vết thương , năm giác quan mất đó, đều dần dần hồi phục.
Ta kiệt sức ngã xuống đất, ngẩng mặt lên, đón chào ánh dương quý giá ló rạng.