Hầu Phủ - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:54:11
Hôm đó Tiêu Bắc Vọng trở về Linh Đang mách tội, tức giận xách đao đòi công bằng cho , ngăn cản : "Đừng tranh chấp hơn thua nhất thời, liền rõ nhân phẩm của bọn họ . Cũng thấy rõ lòng đối với . ‘Sau phu thê đồng lòng cố gắng sống cho mới là chuyện chính!’
Sau đó Tiêu Bắc Vọng cổ vũ, càng thêm dụng công, nhanh bằng một võ nghệ cao cường và tài học mà đoạt vị trí Thám Hoa năm đó.
Ta thai, nhận thánh chỉ trấn thủ biên cương chống giặc. Tiêu Bắc Vọng lo lắng cho , là khuyên lấy việc nước trọng.
“Đã , một mẫu xuất nhà buôn, thì càng nhờ , phụ Thám Hoa, tranh cho nó một xuất !’
Mẫu dạy , sống ngày cũng như ăn buôn bán, nóng vội mà thả câu dài.
Giờ đây cuối cùng cũng đến ngày thấy ánh sáng cơn mưa.
Ta đoan trang ở vị trí chủ, dặn dò trong viện: Dọn dẹp sạch sẽ, yên tĩnh nghênh đón khách quý”
Khách quý khắp kinh thành ở viện Hứa Xuân Hoa, nhưng mãi vẫn thấy đứa bé. Hứa Xuân Hoa và Hứa Linh Nhi đợi đứa bé tức giận đùng đùng kéo đến viện .
Vừa bước cửa Hứa Linh Nhi lên tiếng gây sự: “Lâm Nguyệt Bạch, cô mẫu bảo ngươi bế đứa bé sang, là cho ngươi thể diện Ngươi đừng hổ, đừng lỡ tiền đồ của đứa bé!’ Ngươi hôm nay đến đây là những ai ! Nói dọa c.h.ế.t ngươi!’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hau-phu-oafm/7.html.]
Ta khẽ ả: “Hứa Linh Nhi, gần đây vẫn luôn thắc mắc. Tại đứa con của , ngươi để tâm đến ?”
Lời dứt, sắc mặt Hứa Linh Nhi cứng đờ, nhưng cố gắng đè nén sự chột : “Ngươi tưởng rằng cũng thiển cận như ngươi, chỉ tranh đấu trong nhà ?! Tuy rằng Tiêu Bắc Vọng và cái nghiệt chủng khắc c.h.ế.t phu quân , hận ngươi và con ngươi là điều đương nhiên nhất, nhưng niệm tình Tiêu gia! Niệm tình cô mẫu! Lòng rộng lượng loại thiển cận như ngươi thể hiểu !”
Ta ả năng hùng hồn, lạnh liên tục.
Hứa Linh Nhi lạnh khiến lòng sinh nghi, nuốt nước miếng hai cái rối loạn.
Hứa Xuân Hoa đưa tay kéo , ngẩng cao cằm dùng lỗ mũi : “Lâm Nguyệt Bạch, ngươi gả Tiêu gia , cho dù chỉ là gả cho một thứ tử bất tài vô dụng, cũng là nữ nhân Tiêu gia . Ta với tư cách là lão phu nhân gánh vác Tiêu gia, cũng chỉ thể hạ miễn cưỡng thừa nhận ngươi là vãn bối Tiêu gia.Lời ngươi dám ?! Còn gia đình bất hòa! Ngươi sợ một lát nữa hoàng hậu nương nương đến tố cáo ngươi tội bất hiếu ?!”
Nói xong Hứa Xuân Hoa quát nhũ mẫu đang ôm con trai : Nơi là Tiêu phủ! Các ngươi đều là hạ nhân Tiêu gia ! Dám trái lệnh ! Không sợ bán các ngươi đến nơi khổ hàn ?!’
Hứa Linh Nhi phía khích lệ tinh thần: “‘Đến lúc đó các ngươi đừng trách cô mẫu ~Muốn trách thì trách chủ tử của các ngươi Lâm Nguyệt Bạch~ đều là bởi vì ả mà các ngươi mới chịu khổ nhé.”
Bọn họ nắm chắc phần thắng, chờ bảo mẫu sợ hãi dâng đứa bé đến. nhũ mẫu hề hoảng loạn : “Tiêu phu nhân, bà là phu nhân Tiêu gia. chúng đều là gia phó Lâm gia, chúng theo cô nương của chúng đến đây. Nể mặt bà mới gọi một tiếng lão phu nhân, chứ ở bên ngoài loại như bà chúng gọi là bà già.”
Một câu thô tục của nhũ mẫu khiến ồ lên. Hứa Xuân Hoa tức đến mặt mày trắng bệch, nhưng biến thành một tiếng lạnh: “Tốt lắm, Lâm Nguyệt Bạch!_Vốn còn để ngươi sống thêm mấy ngày, nhưng ai bảo ngươi tự tìm đường chết!_Bất hiếu với bà mẫu, Loại hạ tiện tôn ti! Cho dù là tiên trảm hậu tấu, hoàng hậu nương nương cũng sẽ trách tội , cáo mệnh tứ phẩm , vì loại như ngươi!”