HỆ LIỆT TRẦN HÀNH CHI 1: NGƯ NƯƠNG - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:21:48
3.
Nghe những lời , run rẩy cả .
Mẹ qua đời lâu khi sinh , chỉ nhớ lờ mờ hồi còn nhỏ, chị gái là chăm sóc , nhưng khi lớn hơn một chút tự ăn cơm và nhớ chuyện, thì chị biến mất.
Bố , chị lấy chồng, lấy chồng ở xa, đàn ông đó đối xử với chị , còn giàu .
Ao cá, đất canh tác, xe trong nhà, đều là do chồng của chị cho tiền mua.
luôn tin là thật, thỉnh thoảng còn nhớ đến họ, nhưng mười mấy năm nay, từng gặp chị.
"Lúc đó chắc em mới bốn năm tuổi, những chuyện ."
"Anh lén ."
"Năm đó truy quét gắt gao, thể mua phụ nữ từ bên ngoài về, bố nuôi của sốt ruột lắm, dù tế hồ mà vật cúng, là ch//ết đó!"
"Thật sự hết cách , bố nuôi của chỉ thể tìm đến bố em."
"Đất đai, ao cá, cả nhà mới và chiếc xe của bố em, đều là do dân quyên góp mà , là để bồi thường cho bố em."
"Năm đó chị gái em cũng giống như em, cũng trốn. bắt đánh g//ãy tứ chi, bố em đích tay."
"Khi đến ngày tế hồ, mỗi ngã rẽ trong thôn đều canh giữ, cho ngoài , cũng cho bên trong , nơi quá vùng núi, trừ khi chuyện lớn, chứ báo cảnh sát cũng chẳng ai đến ."
"Hơn nữa cho dù đến, dân cũng cho cảnh sát ."
"Vậy nên đừng lo, , sẽ nghĩ cách cùng em rời ."
"Anh cũng chịu đủ cái nơi chó má ."
Nghe xong những lời , cảm thấy chân chút nhũn , suýt chút nữa vững, chỉ là thể tin .
Trong khoảnh khắc đó một ý nghĩ, là chất vấn bố xem những chuyện là sự thật .
dựa tường xổm xuống, nỗi sợ hãi bắt đầu lan rộng trong lòng .
bố khả năng những chuyện .
Bởi vì khi còn nhỏ ông thường đánh mắng , ông mắng là đồ vô dụng, chẳng gì, cũng chỉ là thứ gả , mấy vứt bỏ , mặc kệ còn nhỏ lớn đường cái cách nhà mấy chục cây .
bao giờ nghĩ rằng, ông thể đích đ//ánh g//ãy tứ chi của chị gái!
Lúc đó chị gái tuyệt vọng đến mức nào?
Lý Nhị Oa xổm xuống, ôm lấy , ngừng với , nước mắt thấm ướt cả vai .
hôn , sự kích thích của hormone và nhịp đập của m//áu, khiến tạm thời quên tất cả đau khổ.
tham lam cướp đoạt cảm giác an mà mang cho .
Anh rõ ràng sững , đó đáp mãnh liệt hơn, cho .
ngay khi hai chúng lên giường, đột nhiên cắn lưỡi , hiệu cho đừng gì.
Đèn.
Dưới khe cửa ánh đèn!
Bố ngủ?!
Tiếng bước chân lê lết ngày càng gần, dường như đang hướng về phía phòng của !
Lúc ông ngoài, khóa cửa, lập tức hoảng hốt, vội vàng đẩy xuống gầm giường trốn.
Chưa kịp xuống, thấy tiếng gõ cửa.
"Dậy . Có chuyện với mày. Đừng giả vờ ngủ, nếu tao đấy."
Nghe những lời lòng thắt , vội vàng bò dậy.
Không thể để ông phát hiện Lý Nhị Oa ở đây, nếu thì chúng xong đời!
ngay khi xuống giường, một bàn tay nắm lấy chân .
giật , mới phát hiện là tay của Lý Nhị Oa.
"Đừng ."
Anh hạ giọng, chằm chằm cánh cửa lớn, vẻ mặt căng thẳng.
"Bố em dao."
4.
Dao ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/he-liet-tran-hanh-chi-1-ngu-nuong/chuong-3.html.]
run b.ắ.n cả , bắt chước sấp xuống, qua khe cửa.
Bên cạnh chân bố , dựng cái rựa phát bờ dài cán của nhà !
Ông … ông gì?!
lập tức bủn rủn, da đầu tê dại, gần như dậy nổi!
“Đi khóa cửa !”
Sắc mặt Lý Nhị Oa trắng bệch.
Giọng bố vang lên.
“Tao đếm đến ba, còn tao phá cửa!”
“1.”
“2.”
cắn mạnh đầu lưỡi, chống tay xuống đất dậy, đến chỗ cửa khóa cửa .
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
“Bố… bố chuyện gì thì , con sợ bố, con ngoài.”
Giọng run rẩy mang theo tiếng .
Cái loại cửa gỗ ván ép đối với một quanh năm việc đồng áng mà , thật vô cùng dễ vỡ.
chỉ thể cầu nguyện phận con gái thể chút tác dụng.
“Tao bảo mày ngoài!”
Giọng bố bắt đầu lớn lên, dọa run rẩy, ông bắt đầu dùng sức đập cửa!
càng lúc càng sợ, tiếng đập cửa giống như đánh tim .
Đừng… đừng mà…
“Đừng!! Bố còn ép con nữa, con ch//ết ngay bây giờ! Con đang cầm d.a.o trong tay!”
“Con tuyệt đối sẽ tế hồ ! Tuyệt đối !”
“Bố hại c.h.ế.t chị !! Bây giờ bố còn ép c.h.ế.t con! Vậy con ch//ết cho bố xem!!”
gào lên, túm lấy con d.a.o gọt trái cây nhỏ bàn, dám đảm bảo đ//âm ông , nhưng dám khẳng định thể đ///âm chính !
Tiếng đập cửa đột ngột dừng , thấy bên ngoài cửa tiếng bố ngừng hít sâu. Ông dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Cuối cùng, thấy ông thở dài một , bước chân rời , vẫn như chim sợ cành cong, ch//ết sững nắm chặt dao.
Lý Nhị Oa từ lúc nào chạy , lấy con d.a.o của , ôm chặt .
“Không , ngoan, .”
“Đi thôi, chúng . Anh nghĩ cách trốn .”
“Ở trấn , thu mua rau mỗi ngày ba giờ mấy sẽ đến thôn thu một chuyến hàng núi, chúng trốn xe của rời khỏi thôn, mấy năm nay tích góp chút tiền, đủ để chúng thuê nhà ở bên ngoài sống một thời gian.”
“Em mang theo chút đồ dùng cần thiết là .”
“Anh về nhà lấy tiền , lát nữa em trèo cửa sổ , sẽ đợi em ở đầu ngõ.”
Chúng bốn mắt , nhịn hôn , sờ lên mặt gật đầu.
Đợi trèo cửa sổ ngoài, yên tâm phần nào, lau khô nước mắt, lấy cái túi nhỏ , đang chuẩn thu dọn quần áo thì điện thoại của rung lên mấy cái.
Là tin nhắn bố gửi đến.
“Đừng tin Lý Nhị Oa!”
“Bố nó đến!”
“Bố bao giờ nghĩ đến chuyện đưa con tế hồ, bố từ chối thôn trưởng ! Bố tuyệt đối sẽ !”
“Bố thể dùng con thề!”
“Bất kể Lý Nhị Oa gì với con, con đều đừng tin. Chắc chắn là thôn trưởng phái đến!”
“Nó là con trai của thôn trưởng! Con đừng quên!”
“Lý Nhị Oa chơi cờ b.ạ.c thua hơn hai trăm nghìn tệ! Nếu nó lừa con , thì hoặc là bán con, hoặc là đưa con tế hồ để thôn trưởng giúp nó trả nợ, con ngàn vạn đừng tin!”
“Lời của cái loại con bạc khốn nạn nhất định nhất định đừng tin!”