Hệ Thống Gian Lận Thi Cử
Chương 3
7.
Bác sĩ nói mẹ tôi quá mệt mỏi, nhất thời tức giận mới ngất đi.
Anh ấy đề nghị mẹ tôi nghỉ ngơi một thời gian.
Sau khi tôi cùng mẹ đi kiểm tra, Tần Viễn chắc cũng biết được sự thật về hệ thống này từ Lăng Dương.
Hiếm khi ông ấy chủ động an ủi tôi.
“Mẹ con chỉ là làm lụng vất vả, bố không cho bà ấy làm việc bà ấy cứ đòi làm, con cũng không cần quá lo lắng.”
“Lăng Dương là một chàng trai ngoan. Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, con cũng đừng có giận dỗi mà chia tay với nó.”
Lời hay thật là dễ nghe.
Mẹ tôi không làm việc thì cái nhà này có ngăn nắp gọn gàng, công việc kinh doanh của ông ấy có thể phát đạt được như thế không?
Nếu mẹ tôi không giúp ông ấy chăm sóc gia đình chu đáo thì làm sao ông ấy còn có thời gian và sức lực để ngoại tình.
Đến lúc này vẫn còn khuyên tôi đừng có chia tay…
Tôi nhắm mắt lại nghĩ về khoảnh khắc mẹ tôi ngất đi.
Máu chảy ngược khắp cơ thể.
Phảng phất nhìn thấy cái kết buồn thảm của mẹ tôi ở kiếp trước.
“Bố, bố cũng nghe thấy rồi. Bác sĩ nói mẹ con nghỉ dưỡng, sau này đừng để mẹ con nhọc lòng nữa.”
“Nhân cơ hội này liền để mẹ con kiểm tra toàn diện đi.”
Nói lại buồn cười, bố tôi cũng được coi là một doanh nhân có uy tín danh dự.
Nhưng lại không muốn tiêu tiền cho vợ và con gái mình.
Mẹ tôi suy nghĩ cho ông ấy, quần áo luôn giặt rồi mặc lại, mỗi năm khám sức khỏe định kỳ cũng không làm.
Tần Viễn gật đầu: “Bố liền đi sắp xếp cho bà ấy.”
“Mọi việc trong nhà cũng đừng để mẹ làm, thuê người giúp việc đi.”
Lăng Vi không vui nói: “Làm sao có thể như vậy được, kỳ thi đại học đang ở thời điểm quan trọng, nhỡ người giúp việc làm việc lấy lệ, Dương Dương ăn không ngon thì làm sao?”
“Như vậy nha.” Tôi đưa mắt nhìn bà ta: “Vậy thì dì Lăng, đồ ăn dì nấu khá ngon, từ nay về sau liền để dì làm đi, còn có thể thay bố cháu tiết kiệm được chút tiền.”
“Nhân tiện cũng giúp cháu chăm sóc mẹ, hai người không phải là chị em tốt à?”
Lần này lại đến Tần Viễn không vui, sao nữ thần tình đầu của ông ấy lại có thể làm mấy chuyện đó được.
“Tần Tư Duyệt, cũng không phải mẹ con mắc bệnh nan y, nghỉ ngơi mấy ngày là đủ rồi. Dì Lăng của con còn mở cửa hàng hoa, quá bận rộn, có thể hay không hiểu chuyện một chút?”
Tôi bùng nổ ngay lập tức.
Cái gì gọi là mẹ tôi không phải mắc bệnh nan y?
Tôi xem trong lòng ông ấy ước gì mẹ tôi chết sớm thì có!
“Được! Mọi người đều bận! Chỉ có mẹ con là không bận, đã như vậy, con liền không thi đại học, liền ở nhà chiếu cố mẹ!”.
Nhìn vẻ mặt hốc hác của mẹ, lòng tôi buồn không ngớt.
Lăng Vi bận việc ở cửa hàng hoa, miệng thì kỳ thi đại học sắp đến, cũng muốn chăm sóc tốt cho con mình.
Trên thực tế là nói để cho mẹ tôi nghe nghe.
Muốn mẹ tôi lòng tốt bộc phát, chủ động thay bà ta gánh vác tất cả.
Mẹ tôi hàng ngày nấu cơm đưa đến trường, Lăng Vệ thỉnh thoảng mới đi cùng.
Cái này gọi là quan tâm?
Cái này gọi là chăm sóc?
Mẹ tôi mệt mỏi quá sức, còn không phải vì một người, mà là do phải gánh vác công việc của cả hai nhà!
“Hôm nay những gì con nói đều nói tại đây, mẹ con sau này sẽ không tiếp tục làm việc nữa, nếu như ép buộc bà ấy làm, con sẽ nghỉ học!”
Mẹ tôi vẫn không hiểu tại sao: “Tư Duyệt, thi đại học là chuyện lớn …”
Tôi ngắt lời mẹ, nói thầm: “Mẹ, xin hãy tin con một lần”.
Lăng Vi sắc mặt khó coi, không muốn đồng ý.
Đã lâu rồi mười ngón tay không chạm nước, sao lại đồng ý làm những công việc này.
Nhưng bà ta thực sự không tin tưởng người giúp việc sẽ chăm sóc tốt con trai mình.
“Các người không ai nói chuyện phải không, vậy bây giờ con sẽ gọi điện xin nghỉ học, thi đại học cũng không có quan trọng bằng mẹ con.”
Điện thoại còn chưa kịp gọi, Lăng Dương đã giật lấy.
“Tư Duyệt cậu yên tâm, trong nhà không cần cậu lo lắng, mẹ mình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho dì, có phải không mẹ?”.
Lăng Dương nhanh chóng cho Lăng Vi một ánh mắt.
Lăng Vi dù có khó chịu đến đâu cũng chỉ có thể đồng ý: “Đúng…đúng vậy, Tư Duyệt, cứ yên tâm ôn thi đi.”
Nghe họ nói vậy tôi liền an tâm một chút.
Sau khi đưa mẹ về nhà, Lăng Vi thì đi nấu cơm, tôi liền ngồi bên cạnh giường.
Mẹ tôi mấy năm nay đã vì gia đình làm rất nhiều việc.
Da mặt không chăm sóc đúng cách liền xuất hiện sự mệt mỏi.
Còn Lăng Vi ngược lại trở nên xinh đẹp hút mắt.
Tôi thật sự rất đau lòng, nhìn bà ấy như vậy nước mắt không thể không rơi xuống không ngừng.
Mẹ tôi ngược lại còn an ủi tôi, muốn tôi đem sự thật nói ra cho bà biết, bà ấy có thể chịu đựng được.
Tôi nghiến răng kể cho bà ấy nghe về việc Tần Viễn ngoại tình và chuyện của hệ thống.
Khi nghe tin tôi thay Lăng Dương chết thảm trong một vụ tai nạn ô tô chết, còn bị toàn mạng mắng chửi, mẹ tôi mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy: “Bọn họ… bọn họ sao dám!”
Tôi an ủi mẹ: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bắt bọn họ phải trả giá”.
8.
Sau khi ra khỏi phòng, đi ngang qua cửa, tôi nghe thấy giọng nói Lăng Vi từ hành lang truyền đến:
“Tần Viễn, bây giờ phải làm sao? Em không muốn chăm sóc cô ta! Khi nào anh mới chịu ly hôn với cô ta? Em chịu đựng đủ rồi!”
“Vi Vi, không có lý do chính đáng làm sao anh ly hôn với cô ta được? Danh tiếng của công ty sẽ ra sao nếu có người báo cáo anh và em? Bây giờ không phải đang rất tốt sao? Những gì cô ta làm em có thể hưởng thụ!”.
Lăng Vi hét lên: “Nhưng hiện tại là em phải làm việc!”
Tần Viễn an ủi bà ta: “Vi Vi, em nhìn xa một chút. Khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Tần Tư Duyệt thay Dương Dương chết. Mẹ nó sức khỏe không tốt, sau lần này chắc chắn không sống được bao lâu nữa, đến lúc đó ngày lành của chúng ta không phải sẽ đến à?”.
“Em nghĩ xem, khi Dương Dương trở thủ khoa đứng đầu thành phố, những người khác sẽ chúc mừng chúng ta. Anh nhất định sẽ đến khách sạn tốt nhất tổ chức tiệc khai giảng đại học cho Dương Dương!”.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Viễn ngữ khí có chút không chịu nổi: “Hay là nói, em muốn cho Dương Dương thật sự chết một cách tức tưởi?”
Lăng Vi lập tức bị nhéo lấy mệnh, không nói chuyện nữa.
“Vi Vi, sau khi thi đại học kết thúc, anh sẽ bù đắp cho em.”
Lăng Vi buồn bực gật đầu.
“Đúng rồi, gần đây anh đã gặp ông chủ của một công ty truyền thông. Dương Dương không phải muốn trở thành một ngôi sao và gia nhập làng giải trí sao? Con gái Diệp Phi Phi của ông ấy khá xinh đẹp, tính cách cũng tốt, qua vài ngày nữa anh liền an bài cho Dương Dương và con bé gặp mặt.”
Lăng Vi liên tục đồng ý: “Được! Em liền biết Tần Viễn anh yêu em nhất!”
Tôi nhìn hai người ôm nhau ở hành lang.
Chụp ảnh xong, quay người lặng lẽ rời đi.
9.
Diệp Phi Phi.
Tôi thầm nhẩm cái tên đó trong đầu.
Sao lại trùng tên với người xếp ở vị trí thứ hai, chẳng lẽ là trùng hợp?
Tôi tùy tiện tra trên Baidu, vậy mà lại thực sự tìm ra được.
Người lập nên Baidu không phải là người bình thường!
Không ngờ, đó lại là Diệp Phi Phi học cùng trường.
Tôi biết cô ấy xinh đẹp, học giỏi nhưng không ngờ nhà cô ấy lại giàu đến thế.
Điều quan trọng là, cô ấy rất điệu thấp khiêm tốn.
Hoàn toàn chưa từng nghe nói cô ấy là con gái của ông chủ một công ty truyền thông!
Tuy nhiên, cô ấy cũng chính là cô gái đã xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp tra cứu điểm thi của Lăng Dương.
Tôi nghe nói cô ấy rất tốt bụng, mối quan hệ bên ngoài cũng rất tốt.
Không giống người sẽ chen chân vào cảm tình của người khác.
Cô ấy nhất định là bị Lăng Dương lừa gạt!
Bởi vì chuyện tôi và Lăng Dương yêu nhau trên thực tế không có nhiều người biết.
Người quen chỉ cho rằng hai chúng tôi là hàng xóm quan hệ khá tốt.
Tôi sợ giáo viên chủ nhiệm biết tôi yêu sớm, cho nên cũng đồng ý với Lăng Dương là không công khai.
Không ngờ điều này lại khiến cậu ta có thể dễ dàng lừa dối một cô gái khác hơn.
Quả nhiên, không lâu sau ngày đó.
Tôi nhận thấy Lăng Dương bắt đầu trò chuyện thường xuyên trên điện thoại di động trong lớp học.
Sợ cậu ta lạc lối, tôi quyết định đến gặp giáo viên chủ nhiệm tìm hiểu.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt nghiêm khắc trong việc bắt gặp học sinh nghịch điện thoại di động.
Lăng Dương bị bắt chính là một ví dụ điển hình. Không những bị tịch thu điện thoại di động mà còn bị phạt viết bản tự kiểm điểm.
“Nếu tôi biết ai đã lén báo cáo, tôi sẽ cho cậu ta biết tay!”
Cậu ta phàn nàn trước mặt tôi.
Tôi nhìn cậu ta không biết gì, cảm thấy buồn cười.
Đây đều là vì tốt cho cậu ta, sắp thi rồi mà còn không chịu tập trung học tập.
Đừng để đến lúc đấy viết không ra đáp án đề, lại ôm đầu khóc lóc.
Không ngờ đến.
Không có điện thoại di động, Lăng Dương lại lấy cớ bệnh tật mấy lần xin nghỉ học để về ký túc xá nghỉ ngơi.
Giáo viên cũng không nghĩ nhiều vẫn quan tâm đến cậu ta, yêu cầu cậu ta phải đến bệnh viện càng sớm càng tốt.
Chỉ có tôi biết rằng cậu ta đã nhân cơ hội đó để tham gia môn thể dục của lớp Diệp Phi Phi nhằm xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cô ấy.
Có vẻ như cậu ta đang nóng lòng muốn tìm người mới.
Tôi vẫn đang do dự có nên trực tiếp đến gặp Diệp Phi Phi để giải thích tình hình hay không, bởi kỳ thi tuyển thẳng của Thanh Hoa sắp bắt đến rồi.
Kiếp trước tôi bởi vì ngủ quá giờ mà bỏ lỡ nó.
Tất cả là do trong sữa Lăng Dương đưa cho tôi có chứa thuốc ngủ.
Cậu ta nói một cách chân thành rằng muốn tôi có giấc ngủ tốt để thi thật tốt.
Không ngờ lại dẫn đến kết quả như vậy.
Lúc đó vì tôi thích cậu ta nên dù giận cũng không nói gì.
Trước mặt giáo viên tự nhận sai về mình.
Hơn nữa tôi nghĩ thành tích xuất sắc của bản thân, không được đề cử tuyển thẳng, dựa vào kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học của mình cũng có thể được nhận vào Thanh Hoa.
Vấn đề này liền sẽ được giải quyết.
Giờ nghĩ lại, Diệp Phi Phi cũng tham gia kỳ thi tuyển thẳng của Thanh Hoa.
Lăng Dương ngăn cản không cho tôi có thể tuyển thẳng, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
10.
Một ngày trước kỳ thi tuyển thẳng, Lăng Dương quả nhiên đem sữa đến.
Cậu ta vừa đi khỏi, tôi liền đổ sữa vào bồn cầu.
Ngày hôm sau, lúc trời còn tối mịt, dưới sự che chở của mẹ, tôi đã lên máy bay đi Bắc Kinh thành công.
Kỳ thi tuyển sinh kết thúc, tôi trở về nhà.
Đúng như tôi dự đoán, không ai để ý.
Sau nhiều ngày dưỡng bệnh, sức khỏe của mẹ tôi đã khá hơn rất nhiều.
Điều này cũng là nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của Lăng Vi.
Mẹ tôi nhìn rõ bộ mặt của những người này, sai xử cũng không chút thương tiếc.
Lăng Vi vừa bận rộn với cửa hàng hoa vừa phải chăm sóc gia đình.
Cũng không còn tươi đẹp rạng rỡ như trước.
Các nếp nhăn quanh mắt xuất hiện khá nhiều.
Bà ta đã nhiều lần âm thầm phàn nàn với Tần Viễn, Tần Viễn cũng chỉ có thể an ủi bà ta.
“Đợi thi đại học kết thúc liền sẽ tốt lên, chỉ còn mấy ngày nữa thôi.”
Càng gần đến kỳ thi tuyển sinh đại học, sắc mặt Lăng Vi và Tần Viễn nhìn tôi càng tốt.
“Tư Duyệt, sắp đến kỳ thi đại học rồi, con phải học tập chăm chỉ nhé.”
“Đúng vậy, Tần gia chỉ chờ con trở thành thủ khoa đứng đầu thành phố để rạng rỡ tổ tiên thôi!”.
Ước không được kỳ thi mau kết thúc, sớm được giải thoát.
Bọn họ làm sao mà biết được, kết quả thi tuyển thẳng của Thanh Hoa đã có.
Còn tôi đã thành công được tuyển thẳng.
Trong những ngày thi tuyển sinh đại học, Tần Viễn xin nghỉ phép và chịu trách nhiệm đón tôi cùng Lăng Dương.
Ông ấy hiếm khi nở được nụ cười.
Tôi muốn xem liệu ông ấy có thể mỉm cười sau kỳ thi tuyển sinh đại học hay không.
Ngồi trong phòng thi, tôi nhìn những tờ đề thi vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ.
Tôi biết câu trả lời đúng cho mọi câu hỏi.
Là người đầu tiên nộp bài và rời khỏi phòng thi, tôi cảm khái nói: “Thi cử thật vất vả!”.
Tần Viễn vui vẻ nói: “Đúng vậy, thật sự là vất vả, kỳ thi tiếp theo cần phải tiếp tục cố gắng.”
Tôi cười mà không nói gì.
Thi cử tất nhiên là vất vả rồi.
Cần phải né tránh tất cả các câu trả lời đúng thì làm sao không vất vả cho được?