Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hẹn Anh Ở Một Thế Giới Khác - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1

 

Hôm sau trở lại công ty làm việc.

 

Tôi pha cà phê, đắp chăn, rồi mới đăng nhập vào ứng dụng nhắn tin.

 

Cố Khê Đình đã gửi cho tôi hơn 99 tin nhắn, thời gian kéo dài từ đêm khuya đến 6 giờ sáng nay.

 

Nhưng may mắn thay.

 

Tôi đã cài đặt chế độ không làm phiền từ sớm.

 

Tin nhắn cuối cùng của anh ấy là: "Chúc ngủ ngon, tôi về đến nhà rồi."

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Trải qua hơn 99 lần tức giận vô ích, người đàn ông ấy cuối cùng vẫn có thể trở về trạng thái bình tĩnh.

 

Tôi không có hứng thú mở tin nhắn ra xem, lập tức đưa anh ta vào danh sách đen.

 

Sau đó, tôi cầm lấy tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn trên bàn, đứng chờ ngay trước cửa phòng họp.

 

Tôi đưa tay nhìn đồng hồ, khi kim giây nhảy đến 10:06, vị tổng giám đốc trong phòng họp bỗng quăng mạnh tập tài liệu xuống bàn.

 

Gầm lên: "Kẻ nào làm bản kế hoạch này! Cút ra đây!"

 

Tôi đúng lúc đẩy cửa bước vào, giơ tay trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người: "Tôi làm đấy."

 

2

 

Kiếp trước, sếp đã bắt bẻ bản kế hoạch đầu tay của tôi đủ điều.

 

Tôi cần mẫn sửa theo ý anh ta suốt nửa tháng trời.

 

Dù cuối cùng bản kế hoạch đã biến dạng không còn hình thù nhưng ít nhất cũng nộp được.

 

Thế rồi, tổng giám đốc lại giữa phòng họp, trước mặt hàng loạt lãnh đạo cấp trung đã phê phán bản kế hoạch ấy không đáng một xu.

 

Nhưng sếp để bảo vệ bản thân, đã đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.

 

Còn trơ trẽn lấy ra bản kế hoạch đầu tiên tôi từng viết.

 

"Thưa tổng giám đốc, tôi đã sớm biết Thư Nhiên không đáng tin nên đã chuẩn bị sẵn Phương án B, mời ngài xem qua."

 

Sau khi xem bản kế hoạch này, tổng giám đốc đã khen ngợi hết lời.

 

Đồng thời lạnh lùng tuyên bố: "Nhân viên cấp dưới không ra gì thì cho nghỉ việc luôn!"

 

Ngay hôm đó, tôi đã nhận được thông báo sa thải từ phòng hành chính.

 

Lúc ấy, giữa cơn bão thất nghiệp và thất tình, tôi bị chó đuổi trên đường về, ngã xuống cống bẩn và ch ết đuối.

 

3

 

Tôi bất ngờ đẩy cửa bước vào.

 

Người bất ngờ nhất trong phòng họp chính là sếp của tôi.

 

Nhưng tôi không thể đợi anh ta nói ra câu "Phương án B."

 

Tôi trực tiếp hướng về tổng giám đốc: "Thưa tổng giám đốc, chúng tôi rất coi trọng dự án này. Trong số nhiều phương án tôi đã nộp, quản lý cuối cùng đã chọn bản ngài vừa xem. Nhưng tôi còn có phương án khác, không biết có cơ hội trình bày hay không?"

 

Tổng giám đốc nhướng mày.

 

Anh ta không thích nhân viên cấp dưới vô kỷ luật như vậy.

 

Cấp trung ít ra cũng là lãnh đạo, anh ta cho họ thể diện thì họ mới quản nổi đám nhân viên nhỏ.

 

Nhưng hôm nay là ngoại lệ.

 

Bản kế hoạch vừa rồi thực sự buồn cười.

 

Và lại rất gấp.

 

Có người đưa ra được Phương án B chính là cứu nguy lúc nguy cấp.

 

Anh ta vẫy tay ra hiệu cho tôi nhanh lên.

 

So với cấp trên của tôi, tôi hiểu rõ bản phương án này hơn và có những nhận thức sâu sắc hơn.

 

Tôi trình bày phương án của mình một cách ngắn gọn nhất nhưng cũng đánh trúng vào vấn đề, toàn bộ quá trình chỉ mất năm phút.

 

Dưới khán đài im lặng.

 

Tổng giám đốc đã ngồi thẳng dậy từ lâu.

 

Ai cũng có thể nhìn ra vấn đề với bản phương án đã nộp lên.

 

Nhưng cuối cùng anh ta chỉ vẫy tay nói: "Về chờ thông báo đi."

 

4

 

Phong cách làm việc của tổng giám đốc rất quyết đoán.          

 

Anh ta không xử lý cấp trên của tôi trước mặt tôi.

 

Nhưng không có nghĩa là không làm gì cả.

 

Chiều nay, khi nhận được thông báo giao cho tôi dẫn đầu dự án, tôi đã thấy cấp trên của mình thu dọn đồ đạc làm thủ tục nghỉ việc.

 

Rời đi còn nhanh hơn kiếp trước của tôi.

 

Trước khi đi, cấp trên liếc tôi một cái đầy ác ý.

 

Tôi thoải mái nhấp một ngụm cà phê rồi đúng giờ tan làm.

 

Ai ngờ vừa xuống lầu đã gặp Cố Khê Đình.

 

Anh ta làm cùng tòa nhà văn phòng với tôi, chỉ là khác công ty.

 

Công ty khác nhau, thẻ thang máy của anh ta không lên được tầng của tôi nên chỉ có thể đợi tôi dưới lầu.

 

"Nhiên Nhiên! Anh không hiểu! Tại sao em đột nhiên muốn chia tay? Rốt cuộc anh đã làm gì sai?"

 

"Tối qua em đã làm chuyện đó rồi, cũng hả giận rồi, chúng ta làm lành đi, được không?"

 

"Anh thật sự không thể thiếu em..."

 

Lại diễn nữa rồi.

 

Kiếp trước lúc này, tôi vẫn chưa chia tay.

 

Sau khi thất nghiệp, tôi tìm anh ta than thở.

 

Nhưng anh ta chỉ trích tôi: "Anh đã nói từ lâu rằng em xử sự không khéo léo, bình thường nên biết nịnh sếp một chút, sao hắn lại gây khó dễ cho em được? Giờ vấp ngã rồi đấy..."

 

Bao nhiêu lời muốn nói, nghẹn lại trong cổ họng.

 

Tôi tức giận chia tay anh ta.

 

Ngay sau đó trên đường về nhà bị chó đuổi, rồi ch ết thảm.

 

5

 

Vì vậy nửa năm trước, khi vừa trọng sinh.

 

Việc đầu tiên tôi làm là chia tay anh ta.

 

Chỉ là lúc đó tình cảm chúng tôi đang mặn nồng.

 

Có lẽ anh ta không thể chấp nhận ngay được.

 

Nhưng, anh ta có chấp nhận hay không, liên quan gì đến tôi?

 

"Anh thật sự muốn quay lại?"

 

Cố Khê Đình mắt sáng lên, gật đầu lia lịa.

 

Tôi liếc nhìn xung quanh, chỉ chiếc Maybach không xa, nói: "Em muốn ngồi cái đó, cho em năm mươi triệu, cho em xem thực lực."

 

Cố Khê Đình sững người.

 

"Thư Nhiên! Em mê tiền đến mất trí rồi à!"

 

"Em sao lại trở nên như thế này? Trước đây em đâu có thực dụng như vậy!"

 

"Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Em cứ bình tĩnh đi, anh thật lòng muốn kết hôn với em."

 

Trời ơi cứu tôi.

 

Giữa ban ngày ban mặt nghe câu kinh dị kiểu "Muốn kết hôn với tôi" này, tôi sợ đến nỗi di chứng nhức đầu do thức khuya càng thêm trầm trọng.

 

Đúng lúc chủ nhân chiếc Maybach bước xuống xe, dường như đang kiểm tra lốp.

 

Tôi liếc nhìn qua rồi buông một câu: "Nếu anh có được cái eo cái chân cái mông như thế, tôi bao nuôi anh cũng được."

 

Tôi tự nhận câu này nói không to lắm.

 

Nhưng chủ nhân chiếc Maybach lại quay người lại ngay lúc đó, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn tôi.

 

Tôi đối diện với ánh nhìn ấy, suýt nữa thì sặc vì nước bọt của chính mình.

 

Tổng... tổng giám đốc?

 

6

 

Cố Khê Đình là người rất đàn ông dễ tự ái.

 

Trước đây để bảo vệ cái lòng tự trọng mong manh của anh ta, tôi tự nguyện cùng anh ta chia ngọt sẻ bùi.

 

Ăn cơm hộp tiệm ăn nhanh, ở căn phòng cho thuê chật hẹp, mặc đồ chợ trời rẻ tiền.

 

Hôm đó bị tôi nói vậy, anh ta lập tức đỏ mặt vì tự ti, tức giận bỏ đi.

 

Thực ra Cố Khê Đình chỉ hơi thấp một chút, gương mặt rất đẹp trai, nếu không tôi đã không mê anh ta đến thế.

 

Anh ta không chăm tập luyện nên eo và mông đương nhiên không thể so với vị tổng giám đốc thường xuyên ở phòng gym.

 

Nhớ đến điều này, tôi lập tức mua thẻ hội viên phòng gym gần công ty nhất.

 

Có trai đẹp hay không là thứ yếu, quan trọng nhất là có thể rèn luyện thân thể.

 

Huấn luyện viên nhắc nhở bên cạnh: "Chúng ta bắt đầu khi nào?"

 

Tôi vẫy tay ra hiệu im lặng rồi nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông mặc quần bó ở phía xa.

 

"Họ thế nào?"

 

Tôi "Xì" một tiếng, không hài lòng nói: "Mông vẫn còn kém."

 

Nói xong, tôi đứng hình.

 

Câu hỏi đó không phải của huấn luyện viên.

 

Tôi quay đầu lại, đúng lúc thấy tổng giám đốc nhìn xuống tôi từ trên cao.

 

Cánh tay rắn chắc của anh ấy lấm tấm mồ hôi, lông mày đậm như mực, ánh mắt sắc như dao.

 

Bắp chân tôi đang ngồi xổm tê cứng, ngã phịch xuống đất.

 

Ánh mắt dừng ở chiếc quần bó của anh ấy.

 

Vị tổng giám đốc đang định nói gì đó mím môi, lấy khăn lau mồ hôi che trước người, nghiến răng gọi: "Thư Nhiên!"

Loading...