Hẹn Anh Ở Một Thế Giới Khác - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
23
Khi còn hai tháng nữa là đến ngày sinh, anh cầu hôn tôi.
Lần này tôi không từ chối.
Tôi nói đợi sau khi sinh xong, mặt bớt sưng phù rồi mới đi đăng ký kết hôn.
Sau khi tôi năn nỉ mãi, anh đồng ý.
Anh hé lộ rằng trong đời thực, anh là người cùng hợp tác mở công ty, không giỏi như nhà họ Phó nhưng may mắn là có chút kinh nghiệm, không đến nỗi xuyên qua là lộ liễu ngay.
Tôi cười bảo, không biết có tiểu thuyết nào kể về nhân vật giấy xuyên vào đời thực không.
Anh nói: "Đương nhiên là có chứ!"
Rồi bắt đầu dạy tôi hướng dẫn sống cho nhân vật giấy xuyên vào thế giới thực.
24
Nhưng ai ngờ, câu hỏi đó lại thành lời tiên tri.
Trong lễ đính hôn, tôi tận mắt chứng kiến một người đột nhiên thay đổi tính tình.
Anh bỗng dưng mất trí ấy hét lên: "Tôi sẽ không chấp nhận sự sắp đặt của gia đình! Tôi muốn hôn nhân tự do! Tôi muốn yêu đương tự do! Tôi sẽ không cưới cô ta đâu!"
Tôi biết.
Phó Trì Nghiễn nguyên bản đã trở lại.
Không biết khoảng thời gian qua anh ấy đã đi đâu.
Nhưng giờ anh ấy đã về.
Tôi bắt đầu nhíu mày trầm tư.
Hóa ra người tôi từng thầm thích hồi cấp ba lại là như vậy sao?
Nhưng có vẻ như, tôi yêu Phó Trì Nghiễn xuyên qua sau này nhiều hơn một chút.
Có lẽ vì anh ấy đối xử tốt với tôi.
Tôi không biết như vậy có đúng không.
Có lẽ không công bằng với Phó Trì Nghiễn nguyên bản.
Nhưng không thể lo được nữa rồi.
25
Tôi hủy bỏ lễ đính hôn.
Theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ bỏ cha giữ con.
Dù ông đã cố tình ngăn tôi tiếp cận thông tin bên ngoài.
Nhưng tôi vẫn biết Phó Trì Nghiễn đã ngủ với một cô gái ở khách sạn, rồi bắt đầu yêu cô ta điên cuồng.
Anh ta công khai tuyên bố với cả thế giới rằng sẽ chỉ yêu mình cô gái đó.
Có lẽ đó là do cơ chế thế giới kiểm soát anh ta nhưng những việc này anh ta đã thực sự làm.
Ông lúc nào cũng dè chừng trước mặt tôi, sợ tôi đọc tin tức rồi suy nghĩ tiêu cực.
Nhưng nhìn thấy những điều đó, tôi phát hiện mình không đau lòng như tưởng tượng.
Rốt cuộc tôi biết rõ, anh ta không còn là Phó Trì Nghiễn từng đối tốt với tôi nữa.
Tôi bắt đầu chấp nhận sự thật rằng Phó Trì Nghiễn mà tôi yêu sẽ không bao giờ quay lại.
Một năm sau khi sinh con, ông và bảo mẫu đang vui vẻ chơi đùa với đứa bé.
Tôi một mình ra ngoài đi dạo giải khuây.
Không ngờ lại gặp Cố Khê Đình.
Chỉ vài năm không gặp, không ngờ Cố Khê Đình lại biến thành dạng này.
Anh ta mặt đầy râu ria, trông như kẻ lang thang thất thế.
Anh ta độc địa nói: "Cuối cùng cũng bắt được cô một mình rồi, tôi biết chính là cô tố cáo tôi với công ty, đã tôi sống không tốt thì cô cũng đừng hòng yên ổn!"
Tôi quay người bỏ chạy.
Cố Khê Đình vốn không có thói quen vận động.
Với thể chất trước đây của anh ta, chưa chắc đã đuổi kịp tôi.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sức bật của một người đàn ông tràn đầy hận thù.
Trước khi trượt chân ngã xuống mương nước bẩn.
Tôi thầm nghĩ.
Không ngờ kiếp trước bị chó đuổi, kiếp này bị Cố Khê Đình đuổi.
Vẫn không thoát khỏi mối quan hệ với mương nước bẩn.
26
Mở mắt ra lần nữa.
Tôi lại phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
Một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng vây quanh nói đó là kỳ tích y học.
Nói tôi đã chiến thắng tế bào ung thư, từ nay có thể sống như người bình thường.
Nhưng chỉ có tôi biết.
Sau khi ngã xuống mương nước bẩn, số phận lại một lần nữa trêu đùa tôi —
Nhân vật trong truyện đã đến thế giới thực.
Hoặc nơi tôi đến, căn bản không phải là thế giới thực.
Mà là một thế giới song song khác.
Bởi số điện thoại Phó Trì Nghiễn mà tôi thuộc lòng từng gọi hàng nghìn lần hiển thị là không tồn tại.
Email gửi đi như bỏ biển.
Có lẽ thế giới này tôi đến, căn bản không tồn tại Phó Trì Nghiễn.
27
Cho đến một ngày.
Khi đang đợi thang máy, tôi nghe thấy người phía sau bàn tán về một cuốn tiểu thuyết.
"Đã lớn như vậy rồi, đừng suốt ngày chìm đắm vào tiểu thuyết nữa, lại còn nói thích nhân vật nữ phụ trong đó, ngoài việc xinh đẹp ra, cô ta còn có gì chứ?"
Tôi tưởng đó là một người mẹ đang giáo dục đứa con đang tuổi ăn học của mình.
Nhưng không ngờ, câu trả lời lại là giọng nam trầm ấm của một người đàn ông trưởng thành.
Anh ta nói: "Cuốn sách cô tôi nhét cho tôi, bảo tên nhân vật nam chính giống tôi nên tôi mới đọc."
Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp: "So với nữ chính chẳng biết làm gì ngoài việc ăn vạ và khóc lóc thì nhân vật nữ phụ có sự nghiệp, tự lập tự cường mới đáng yêu hơn."
Người phụ nữ lớn tuổi hơn không muốn tranh luận thêm, thấy thang máy đến liền nói: "Đi làm số điện thoại mới đi, số cũ dùng cho công việc thôi, tách biệt công tư, đừng để giờ nghỉ cũng đầy cuộc gọi."
Người đàn ông gật đầu, nói: "Ừ, email cũng mở một cái mới."
Thang máy vừa tới, người phụ nữ liền gọi anh ta.
"Trì Nghiễn, thang máy bên này!"
28
Hóa ra tôi không phải đã đến thế giới song song.
Mà là bởi vì Phó Trì Nghiễn ở đây, vốn chưa từng quen biết tôi.
Tôi mất một thời gian để tìm ra công ty hợp tác của Phó Trì Nghiễn.
Sau khi nộp hồ sơ, tôi đã vượt qua vòng phỏng vấn cho vị trí trưởng nhóm dự án.
Vòng cuối cùng, là Phó Trì Nghiễn phỏng vấn tôi.
Anh cầm hồ sơ của tôi, nói: "Cô còn trẻ nhưng kinh nghiệm dự án lại rất phong phú, phương án viết ra rất ấn tượng."
Tôi mỉm cười: "Quá khen rồi."
Quá trình phỏng vấn rất suôn sẻ.
Đến cuối cùng, anh nhìn tên tôi, khẽ ho một tiếng, nói: "Tên cô rất đặc biệt, giống hệt tên nhân vật nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc, cũng là Thư Nhiên."
Tôi mím môi cười tươi hơn: "Tổng giám đốc bận trăm công nghìn việc mà còn đọc tiểu thuyết ạ?"
Anh nhìn tôi sững sờ, mắt khẽ cúi xuống, vội tránh ánh nhìn của tôi nhưng tai lại đỏ lên.
Trước khi đến phỏng vấn, tôi đã rất hồi hộp.
Sợ rằng Phó Trì Nghiễn không nhớ tôi, dù tôi chủ động xuất hiện trước mặt anh, anh vẫn sẽ không yêu tôi.
Tôi từng hoảng sợ vì điều này.
Tôi tự nhủ hãy thuận theo tự nhiên.
Nhưng đến khoảnh khắc này, tôi mới thực sự buông bỏ.
Được mất tùy duyên.
Mở rộng tầm nhìn một chút.
Cuộc đời đã cho tôi cơ hội thứ hai rồi.
Ai nói tôi chỉ có thể yêu mỗi Phó Trì Nghiễn?
29
Tôi vẫn đi làm mỗi ngày, hoàn thành tốt công việc của mình.
Nhưng cô em gái cùng nhóm lại lén nói với tôi trong phòng trà:
"Này, chị Nhiên! Chị có thấy mỗi lần họp, tổng giám đốc đều lén nhìn chị không?"
Tôi khuấy đường trong cốc cà phê, đáp: "Có sao?"
"Đúng vậy! Trước đây anh ấy rất ít đến nhóm dự án của chúng ta! Từ khi chị đến, anh ấy suốt ngày lượn quanh đây! Em chẳng thể lười biếng được nữa!"
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy: "Em nghĩ nhiều quá, tổng giám đốc đâu rảnh rỗi như vậy."
Tôi cầm cốc cà phê trở về bàn làm việc, hoàn thành phương án dự án mới, kiểm tra kỹ không có thiếu sót rồi nộp lên.
Trước giờ tan làm, phương án đã nhận được phản hồi.
Là phê duyệt trực tiếp từ tổng giám đốc: "Tan làm em có thời gian không?"
Tôi gõ phím trả lời: "Có chuyện gì vậy ạ? Có lẽ em đã có hẹn rồi."
Tổng giám đốc trả lời rất nhanh: "Phương án dự án mới cần trao đổi trực tiếp, vất vả em tăng ca hôm nay nhé."
Tôi mỉm cười: "Vâng ạ."
Email được chuyển đến các thành viên cùng nhóm, sau khi nhận được thông báo tăng ca, cô em gái liền ngẩng đầu nhìn tôi.
Dùng miệng nói không thành tiếng: "Khổ quá chị Nhiên ơi, tổng giám đốc lại giữ riêng chị tăng ca!"
Tôi cười nhún vai.
Thực ra dự án này không hề gấp.
Phó tổng không cần thiết phải bắt tôi tăng ca thảo luận.
Sau khi anh ấy đến, những vấn đề chúng tôi thảo luận cũng chỉ là một số chi tiết thực hiện về sau.
Kết thúc công việc chính, anh ấy vẫn cúi mắt, bắt đầu giả vờ tán gẫu: "Hôm nay giữ em lại tăng ca, có làm ảnh hưởng đến cuộc hẹn của em không?"