Hẹn Hò Với Diêm Vương Của Giảng Đường - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Trong lớp học, cả đám sinh viên cúi đầu răm rắp.
Trên bục giảng, không khí nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Giáo sư Giang là thầy mới chuyển về trường giảng dạy kỳ này.
Phải nói thật, thầy rất điển trai – sống mũi cao, mắt một mí, khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ.
Gương mặt mang theo nét quyến rũ chết người, nhưng lời nói thì nổi tiếng "sát thương chí mạng".
Chỉ cần thầy mở miệng, khí thế bức người đến mức tất cả sinh vật đều tránh xa ba thước.
“Bốp!”
Một xấp bài luận bị ném mạnh lên bàn giảng, làm tôi run tay suýt đánh rơi điện thoại.
“Thầy nghĩ mình không phải giáo sư mà là người chăn heo, nuôi mấy đứa đầu heo óc heo như các em.”
“Bài luận thì đơn giản: luận điểm, luận cứ, lập luận, vài phần cơ bản thôi. Vậy mà không có lấy một bài đọc nổi, toàn là ba cái thứ vô dụng nhảm nhí.”
“Viết kiểu này mà đem đi nộp tiểu học còn chẳng ai thèm ngó.”
Tôi liếc mắt nhìn theo hướng tay thầy chỉ — đúng bài luận của tôi.
Vội vàng cúi đầu thấp hơn nữa, như muốn độn thổ.
Tay giấu dưới bàn vội vàng gõ điện thoại gửi tin nhắn cho bạn trai online.
[Chồng yêu, em hết chịu nổi rồi. Viết cả tuần trời, bị lão Diêm Vương của khoa mắng thê thảm còn hơn giấy vụn.]
Gửi xong chưa được bao lâu, vẫn chưa thấy bạn trai trả lời.
Nhưng ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng ting của điện thoại vang lên — là của Giáo sư Giang.
Tôi giật nảy người, vội tắt điện thoại, ngồi nghiêm chỉnh như chưa có gì xảy ra.
Chỉ thấy giáo sư vừa rồi còn bốc hỏa, sau khi xem tin nhắn lại như biến thành người khác, mây tan trời sáng.
Thầy nới lỏng cà vạt, liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt có chút là lạ.
“Được rồi, tan học rồi mang bài luận về tự viết lại hết đi.”
Cuối cùng cũng hết tiết.
Cả lớp đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Quá kỳ lạ luôn! Bình thường mắng tụi mình nửa tiếng đồng hồ, hôm nay chỉ ba câu đã buông tha?”
“Thế là sao? Xác suất còn thấp hơn ngày mai tận thế!”
“Công nhận! Vừa nãy ổng liếc điện thoại xong lập tức đổi tính — các cậu nói xem, ai nhắn tin vậy?”
“Đừng nói là… ổng có bạn gái rồi nhé?”
Cả đám trợn tròn mắt như phát hiện ra bí mật động trời.
Tôi chẳng buồn hóng, vội trở về chỗ ngồi.
Hí hí, bạn trai online cuối cùng cũng nhắn tin lại rồi.
[Ôm ôm, bảo bối, thầy của em đúng là quá đáng! Dám chê bài của bảo bối à! Phải đánh ông ấy một trận!]
Thêm cả emoji ôm đầy đáng yêu.
Tôi bị cậu ấy chọc cười đến mức quên luôn chuyện vừa bị mắng trước lớp.
[Bảo bối nè, anh cũng rành chút về máy tính đấy. Em có gì không hiểu cứ hỏi anh nhé~]
Mắt tôi sáng bừng.
[Thật á? Anh giỏi vậy luôn hả, cái gì cũng biết!]
Bạn trai online không những chơi game giỏi, giờ còn biết cả viết luận và giúp tôi sửa bài?
Tôi đúng là trúng số rồi!
[Cũng tàm tạm thôi, đủ để dạy bảo bối là được~]
Tôi lập tức gửi một sticker hôn gió.
Loại bạn trai online toàn năng như vậy…
Thật sự là đang nhảy múa trên đầu tim tôi!
Nói đến chuyện tôi và bạn trai quen nhau như thế nào…
Phải kể đến một tựa game.
Năm hai đại học, bị bạn cùng lớp dụ chơi một trò game PC có tên Liên Minh Hoàng Giả.
Vì muốn chơi cùng bạn, tôi tạo tài khoản mới để tập làm quen.
Và thế là tôi gặp anh – đại thần trong game, nickname Ninh Thái Thần, ngạo nghễ bá đạo.
Tôi thì toàn đặt tên là Nhiếp Tiểu Thiến, vừa thấy tên anh đã cảm thấy thân quen, lập tức chạy theo làm hỗ trợ, cứ thế bám dính lấy.
Kết quả: tôi chơi gà đến mức bị anh chửi tơi tả không thương tiếc.
Là lính mới, tôi câm nín chịu đựng, không dám phản kháng.
Kết thúc trận, anh mời tôi tổ đội tiếp.
Tôi uất ức quá, chỉ đáp:
[Xin lỗi, em gà quá, không chơi nữa đâu.]
Rồi thoát game, không đăng nhập suốt một tháng.
Cho đến một ngày bạn rủ tôi chơi lại.
Vừa mới online…
Đã bị đại thần Ninh Thái Thần kết bạn rồi kéo vào tổ đội.
Lúc mở hộp tin nhắn thì choáng váng — anh đã nhắn liên tục suốt cả tháng.
[Giận à?]
[Không phải thật sự giận đấy chứ?]
[Xoá game rồi hả?]
[Không đến mức đó mà?]
[Đừng nghỉ chơi mà, anh sẽ gánh em!]
[Làm ơn quay lại đi mà!]
...
Tôi: im lặng toàn tập.
Đại thần… coi trọng tôi đến vậy sao?
Vào game, anh mở mic.
Dù tiếng điện nhiễu loạn nhưng vẫn không che được chất giọng trầm khàn, quyến rũ.
“Em cuối cùng cũng online rồi, đừng để tâm chuyện anh nói lúc trước.”
“Trận này em cứ nằm im, anh gánh.”
Tôi ôm tim, tai gần có thai luôn rồi, chỉ biết âm thầm than: ông trời ơi sao một người nóng tính vậy mà giọng lại hay đến thế?
Tôi chọn tiếp một nhân vật hỗ trợ mềm yếu, dù vẫn chơi dở nhưng lần này anh không hề mắng.
Ngược lại còn chăm chăm bảo vệ tôi suốt trận.
Sau đó tụi tôi chơi game chung nhiều hơn, ngày càng thân thiết.
Đến một ngày, đại thần chủ động rủ tôi lập couple trong game.
Tôi nghĩ, anh giỏi thế này, mình mà từ chối chẳng phải uổng lắm sao?
Phải đồng ý chứ!
Nửa năm sau, tôi bắt đầu chơi thêm một game mobile mới tên là Vinh Quang Đế Vương.
Dần dần ít tổ đội với anh hơn.
Đại thần chờ mãi không được, cuối cùng cũng tải game mới, nhảy vào gánh tôi tiếp.
Anh lại nhanh chóng trở thành cao thủ mới, tiếp tục đồng hành cùng tôi.
Trong lòng một đứa gà mờ như tôi, hình tượng anh lại càng trở nên vĩ đại.
Một ngày nọ, tôi bốc đồng gửi lời mời kết bạn WeChat.
Được chấp nhận, tôi không kìm được hỏi luôn:
[Anh ơi, hay là mình thử yêu nhau nhé?]
Anh trả lời liền:
[Chẳng phải chúng ta đã là một cặp từ lâu rồi sao?]
Tôi mới chợt hiểu, cái hôm anh bảo lập couple trong game, là anh đã coi chúng tôi là người yêu thật sự rồi.
Bạn trai online giận hờn nhắn tin trách móc:
[Bảo bối, em không đang đùa giỡn anh đấy chứ?]
[Hu hu hu, buồn quá đi, sau này không còn gánh em nữa đâu…]
Chỉ nghĩ đến cảnh phải một mình cày game, lại chẳng được nghe giọng nói dễ nghe kia nữa, tôi hoảng hốt gõ lại:
[Đừng mà chồng yêu, em chỉ đùa thôi…]
[Thật ra là em muốn gặp anh, nên mới nói vậy...]
[Thật chứ? Nhưng bạn anh sắp cưới, anh bận quá, chưa đi được... Em sẽ không giận chứ?]
Tôi vội đổi chủ đề, nói không sao.
Từ đó, tôi và anh chính thức làm couple trong game.
Nick tôi là Nhiếp Tiểu Thiến, anh là Ninh Thái Thần – đúng chuẩn cặp đôi định mệnh.
Tôi biết được anh cũng sống trong cùng thành phố, dần dần còn biết rất nhiều điều về anh.
Anh thực sự rất chu đáo.
Cùng tôi ôn thi, giúp tôi ôn bài, giờ còn giúp tôi sửa bài luận.
Hu hu, đúng là ông trời ban phúc!
Nhìn chồng bài luận dày cộp trên tay, tôi muốn khóc thật sự.
Chắc phải cày ngày cày đêm mất thôi...
Giáo sư Giang bị cả lớp đặt biệt danh là “Diêm Vương”.
Vì tôi từng trốn tiết của thầy vài lần, nên bị thầy ấy nhớ mặt luôn.
Sau đó, thầy ấy còn nhắn nhờ bạn cùng lớp truyền lời: nếu trốn nữa, cho điểm liệt thẳng tay.
Tôi tức phát điên, mở máy tính ra gõ phím mà lòng muốn ngã quỵ.
Thứ sáu phải nộp bài, mà nay đã là thứ năm… chết chắc.
Không biết bắt đầu từ đâu, tôi gào lên:
“Đây không phải hạn nộp bài, đây là hạn… chết của tôi!”
Than thở xong, cũng phải viết thôi.
Tối đó, bạn trai online gọi điện thoại hướng dẫn tôi sửa bài luận suốt đêm.
Cả đêm tôi sửa bài đến mức sống không bằng chết.
Mỗi lần tôi gục đầu buồn ngủ, bên kia đầu dây lại vang lên tiếng tủi thân:
“Bảo bối, anh nói chán lắm à? Sao em không trả lời gì hết?”
Tôi lập tức bừng tỉnh, lau nước dãi, vội vàng dỗ dành:
“Sao lại chán! Anh nói hay cực, dễ hiểu lắm, em vừa nghe là hiểu ngay!”
“Vậy bảo bối nhắc lại xem anh vừa nói gì nào?”
“……”
Hay là để em đi hỏi... ông Chu Công nhé?
Đầu dây bên kia khẽ bật cười, tiếng cười trầm khàn qua sóng điện như len lỏi vào tai tôi.
“Bảo bối, nghe cho kỹ vào.”
Tôi cảm thấy… anh đang cố tình quyến rũ tôi đấy!
Đêm đó với cả lớp tôi đúng là một đêm thức trắng đầy nước mắt.
Sáng hôm sau, tôi nộp bài cho thầy Giang.
Ai nấy đều quầng mắt đen như gấu trúc.