Hỉ Đoàn Viên
Chương 1
1.
Nhà Lý Thượng thư có một tiểu thư bị đ//iên suốt mười mấy năm, một đêm nọ bỗng dưng khỏi bệnh.
Không chỉ thông thạo thi thơ, mà còn tinh thông cả “múa”. Ngày nàng vào cung dự tiệc, ta và tổ mẫu đang về Lạng Nha thăm người thân, chưa kịp chứng kiến vẻ đẹp “một điệu múa mê hoặc cả chúng sinh” của nàng.
Nghe nói điệu múa của nàng khác hẳn với những gì người thường học, rất táo bạo và cuồng nhiệt, khiến thiên hạ kinh ngạc.
Không chỉ vậy, khi các tỷ muội ngâm thơ đối đáp, nàng còn dùng một bài “Trâm Đầu Phượng” định đoạt càn khôn, giành lấy vị trí đầu bảng.
Nay ở Trường An, ngay cả ăn mày bên đường cũng biết đến tuyệt tác này. Các kỹ viện và quán rượu thậm chí còn phổ nhạc cho bài thơ, hát suốt đêm ngày không dứt.
Tên tuổi của Lý Ngưng Nguyệt cứ thế lan truyền khắp phố phường. Tam công chúa Phù Tuyết trong thư gửi ta đã mắng không ngớt lời: “Vương Thư, nếu ngươi còn không về kinh, danh hiệu đệ nhất tài nữ của ngươi sẽ bị tiểu hồ ly kia c//ướp mất!”
Ta không nhịn được cười, gấp thư lại và ném vào lò than bạc đang ch//áy. Những tia lửa sáng rực lên, nuốt chửng tờ giấy.
Lan Thảo mang cho ta một ly sữa dê, cười hỏi: “Tiểu thư đang đ//ốt gì thế?”
“Chữ viết sai, đ//ốt cho sạch sẽ.”
“Lần sau nếu tiểu thư viết sai, cứ giao cho nô tỳ xử lý, để tránh bị bỏng.”
Ta cười nửa miệng: “Ừ.”
Sau khi Lan Thảo rời đi, ta tìm đến ám vệ Hồng Diệp, căn dặn tỉ mỉ. Đêm đó, Hồng Diệp trở về báo cáo: “Chủ tử, dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
Hồng Diệp đắp mặt nạ da người, ngay lập tức trông giống hệt “Lan Thảo”.
“Từ giờ ngươi chính là Lan Thảo.”
Kiếp trước, Lan Thảo phản bội ta để theo Lý Ngưng Nguyệt, suýt nữa mấy lần hại chet ta. Lần này, ta sẽ dùng chính chiêu thức của nàng ta để trả lại cho nàng ta.
2.
Khi ta trở về kinh thành, Lý Ngưng Nguyệt đã ngồi vững trên vị trí đệ nhất tài nữ. Phù Tuyết vội vàng đến an ủi ta: “Cứ để cho nàng ta đắc ý vài ngày, lần sau tại yến hội, ngươi hãy thể hiện thật tốt, để cho đám người bị che mờ mắt này nhìn rõ, rốt cuộc ai mới là tài nữ thực sự.”
Ta mỉm cười, lấy ra một chiếc trâm phượng cài lên tóc nàng: “Cần gì cái danh hão ấy? Ngươi thích không?”
Phù Tuyết nhìn vào gương, vui mừng chỉnh lại: “Đẹp quá, thật đẹp, loại hàng này ngay cả mẫu phi của ta cũng không có cái nào tinh xảo như vậy, ngươi lấy ở đâu ra thế?”
“Là đồ cưới tổ mẫu chuẩn bị cho ta, ta nhớ ngươi luôn thích trang sức phượng hoàng, nên đặc biệt để dành cho ngươi.”
Phù Tuyết ôm ta cười: “Tổ mẫu ngươi đúng không hổ danh là đại tiểu thư dòng chính của Tạ gia, nhìn xem chất lượng này! Ngươi và Tạ Chiêu cuối năm nay sẽ thành hôn đúng không, Vương gia và Tạ gia đều là danh gia vọng tộc trăm năm, gia đình quý tộc, đến lúc đó ngay cả phụ hoàng của ta cũng phải đến, ngươi là đại tiểu thư dòng chính Vương gia, đến lúc đó hôn lễ nhất định sẽ hoành tráng nhất kinh thành.”
Ta cười khẽ: “Sang năm ngươi cũng sẽ cài trâm, cũng sẽ thành hôn với Tạ Lễ, đến lúc đó ngươi và ta sẽ là chị em dâu rồi.”
Nàng đỏ mặt, lườm ta một cái rồi xấu hổ rời đi. Phù Tuyết vốn có tính khoe khoang, lại gặp đúng dịp đại tiểu thư Trương gia tổ chức tiệc, mời hết các tiểu thư công tử quý tộc, nàng đeo trâm cài phượng vui vẻ đi dự.
Ta giả bệnh không đi, buổi tối Lan Thảo đến báo: “Lý Ngưng Nguyệt đeo trâm cài giống của Tam công chúa, một đám công tử vây quanh làm thơ khen trâm của nàng ta đẹp. Tam công chúa vốn đã tức giận, Lý tiểu thư lại còn cố ý kéo Tạ công tử làm thơ, ai mà không biết Tạ công tử đã đính hôn với Tam công chúa, người đã có chủ rồi.”
“Tam công chúa không phải người chịu nhịn nhục, tiến lên cào mặt Lý tiểu thư, còn ném trâm cài của nàng ta. Người đoán xem, trâm cài của Lý tiểu thư hóa ra là làm bằng sắt, là đồ giả! Thật mất mặt.”
Ta cười không nói, tiếp tục thêu túi thơm. Trâm cài mà ta tặng Phù Tuyết là do ta phác họa dựa trên mẫu trâm mà Lý Ngưng Nguyệt đeo kiếp trước, rồi cho người làm gấp trong đêm.
Sau đó, ta sai Lan Thảo tráo đổi trâm mạ vàng trong hộp trang điểm của Lý Ngưng Nguyệt, cố ý thay bằng món đồ trông giống nhưng thực chất bên trong là hàng rẻ tiền bằng sắt.
Thực ra, trâm đã bị bẻ gãy từ trước, sau đó được dán lại và mạ vàng, dù không bị Phù Tuyết ném, nó cũng sẽ tự gãy.
Kiếp trước, Lý Ngưng Nguyệt cố ý xen vào giữa Phù Tuyết và Tạ Lễ để hãm hại, khiến Phù Tuyết bị s//ảy thai. Đúng lúc đó, Tân hoàng đăng cơ, trọng dụng Lý gia, mẫu phi của Phù Tuyết qua đời, nhà mẹ đẻ suy yếu, nàng ấy phải cố nuốt giận.
Nay ta đã sống lại, đương nhiên phải lợi dụng lúc Phù Tuyết còn quyền thế, để nàng ta từ từ trả giá.
03.
Tạ Chiêu điều tra xong vấn đề muối thì quay về kinh thành phục mệnh, Hoàng thượng vui mừng, hỏi hắn muốn phần thưởng gì.
Hắn quỳ trên điện, nói rằng cuối năm sẽ thành hôn với ta, cầu xin Hoàng thượng ban ân cho vị hôn thê tương lai của hắn.
Hoàng thượng vốn thích việc làm đẹp lòng người, lại nhìn vào công lao của huynh trưởng ta ở biên cương, phá lệ phong ta làm Huyện chủ, được cấp bốn ngàn hộ.
Tin tức này truyền ra, không chỉ khiến ta trở thành đối tượng ngưỡng mộ của nhiều tiểu thư khuê các, mà thậm chí Tạ Chiêu cũng trở thành chàng rể lý tưởng mà nhiều người muốn dựa vào.
Ta cố ý để Lan Thảo lan truyền những việc Tạ Chiêu làm cho ta trong những năm qua, vô cùng tỉ mỉ ngọt ngào.
Quả nhiên, Lan Thảo báo lại rằng Lý Ngưng Nguyệt ở trong phủ đ//ập ph//á nhiều thứ, mắng chửi ầm ĩ, nhưng vẫn phải kiêng dè thân phận, không thể gọi thẳng tên ta mà mắng, đành kiếm cớ trách phạt tỳ nữ.
Kiếp trước, đến tận khi Lý Ngưng Nguyệt chet, ta mới biết nàng ta không phải người của thời đại này.
Nàng ta đến từ nới gọi là “hiện đại”, khi ở “hiện đại” đã thích Tạ Chiêu mười mấy năm rồi. Thảo nào kiếp trước lần đầu tiên nàng ta gặp Tạ Chiêu, cả người nàng ta hoàn toàn khác biệt.
Nàng ta hớn hở lao tới trước mặt Tạ Chiêu, miệng còn nói gì đó như “anh đến rồi à học trưởng!”.
Đáng tiếc Tạ Chiêu không hiểu, chỉ coi nàng ta là kẻ đ//iên.
04.
Chương đại nương tử mới mở một hội đánh bóng, lần này ta cũng đi. Tạ Chiêu vốn đang ngồi cùng một nhóm công tử, thấy ta đến, lập tức đứng dậy bước tới, mỉm cười rạng rỡ: “Tỷ tỷ, tỷ đến rồi.”
Ta bật cười: “Là ta đến không đúng lúc, làm lỡ chuyện tốt của Tạ tam lang rồi.”
Tạ Chiêu giả vờ nhíu mày, ánh mắt oán trách nhìn ta, giọng nhỏ nhẹ làm nũng, đôi mắt sáng ngời: “Tỷ tỷ… tỷ rõ ràng biết ta chỉ để ý mình tỷ mà.”
Ta cười nhẹ, khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Lý Ngưng Nguyệt ở không xa, cố tình đứng gần Tạ Chiêu hơn một chút.
Quả nhiên, chén trà trong tay nàng ta suýt nữa bị nàng ta bóp nát. Trên xe, Lan Thảo đã kể cho ta nghe: “Tạ công tử vừa đến, Lý Ngưng Nguyệt đã lại gần, muốn cùng ngài ấy đàm đạo thơ từ.”
Nhưng Tạ Chiêu trước mặt người ngoài luôn là vẻ mặt lạnh như băng, luôn không có vẻ mặt tốt với những người tiếp cận như vậy, rất là lạnh lùng.
Giờ đây nàng ta thấy Tạ Chiêu trước mặt ta lại khác hẳn, ngoan ngoãn dịu dàng, làm sao không tức giận.
Ta nở nụ cười quyến rũ với Tạ Chiêu, ngón tay vẫy vẫy: “Tam lang, ta khát quá.”
Tạ Chiêu đỏ mặt, xấu hổ lườm ta một cái, để Lan Thảo đỡ ta ngồi xuống.
Tự tay chàng nấu trà, thổi nguội rồi mới đưa cho ta, tay nắm thành nắm đấm, lười biếng dựa vào một bên, mặt tuấn tú phong lưu, ánh mắt đầy tình cảm nhìn ta, nhẹ nhàng dặn dò: “Tỷ tỷ, uống chậm thôi, đừng vội.”
Ta cười cầm chén trà nhấp nhẹ, nhìn Lý Ngưng Nguyệt lật đổ chén trà trước mặt, mặt lạnh bước tới.
“Nghe nói Vương cô nương chơi bóng rất giỏi, không biết ta có thể thỉnh giáo một phen không?” Nàng ta cười gượng, sự khó chịu hiện rõ trong mắt.
Ta uống trà xong, đưa chén cho Tạ Chiêu, cười sáng lóa: “Thêm chén nữa.”
Lý Ngưng Nguyệt thấy ta không lập tức đáp lại, nụ cười vốn đã không thật lòng nay càng trầm xuống, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ oán hận.
Trước khi nàng ta hoàn toàn thay đổi sắc mặt, ta ngẩng đầu cười với nàng ta, thái độ vô cùng thân thiết dịu dàng: “Được thôi, Lý tỷ tỷ đến thỉnh giáo, ta đương nhiên không thể không đồng ý.”
Tạ Chiêu trẻ con oán trách: “Chơi bóng dơ lắm, tỷ tỷ khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, không thể dành riêng thời gian cho ta được sao?”
Nói xong, chàng quay đầu lườm Lý Ngưng Nguyệt một cái, mặt hầm hầm: “Ngươi không có việc gì làm sao? Bao nhiêu quý nữ ngươi không tìm, lại tìm cô nương nhà ta, ngươi cố tình không muốn ta sống tốt sao.”
Tạ Chiêu là võ tướng, bình thường nói năng thô lỗ, hôm nay không mắng Lý Ngưng Nguyệt cũng thật là hiếm có, chắc là đang cố tỏ vẻ nho nhã trước mặt ta.
Lý Ngưng Nguyệt cũng không để ý đến lời lẽ lạnh lùng của Tạ Chiêu, cố cười tươi, ánh mắt lả lơi, giọng nũng nịu: “Tạ ca ca đừng giận, muội chỉ muốn kết bạn với Vương tỷ tỷ thôi mà.”
Tạ Chiêu không kiên nhẫn hừ một tiếng.
Ta và Lý Ngưng Nguyệt lần lượt lên ngựa vào sân. Nàng ta nắm chặt dây cương, tiến lại gần ta, bỏ qua sự thân thiện giả tạo lúc nãy trước mặt Tạ Chiêu, khuôn mặt kiêu ngạo, giọng chỉ đủ hai người nghe:
“Vương Thư, nếu ngươi biết điều thì tránh xa Tạ Chiêu ra, nếu không ngươi chet thế nào cũng không biết đâu. Ta nói cho ngươi biết, danh hiệu đệ nhất tài nữ là của ta, phu quân chưa cưới của ngươi cũng là của ta, loại nữ nhân ngu xuẩn phong kiến như ngươi, không xứng đáng làm tình địch của ta.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng ta, làm ra vẻ ngốc nghếch, lắp bắp: “Lý cô nương, ngươi, ngươi nói vậy là sao?”
Lý Ngưng Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, dường như rất khinh thường dáng vẻ yếu đuối của ta: “Ngươi đúng là đồ ngu! Đã vậy, ta nói lại lần nữa, vị hôn phu của ngươi Tạ Chiêu là của ta! Ngươi, loại nữ nhân ngu ngốc chỉ biết thêu thùa ở nhà, đúng là chỉ nên ở nhà mà thêu thùa thôi!”
“Hừ, những người như ngươi chỉ biết tam tòng tứ đức, lấy nữ giới nữ huấn làm quy tắc, thật không biết tại sao Tạ Chiêu lại thích một người nhàm chán và ngu ngốc như ngươi nữa.”
Nàng ta mạnh mẽ quất roi ngựa, kiêu ngạo thúc ngựa tiến lên. Ta thong thả quất roi, cưỡi ngựa chầm chậm đi, khóe miệng dần dần nở một nụ cười.
Ai nói với nàng ta rằng nữ tử ở thời đại của “chúng ta” chỉ biết tam tòng tứ đức? Những cô nương bước ra từ thế gia đại tộc, sau khi thành thân cũng là người chủ quản gia đình, nàng ta lại nói chúng ta “ngu ngốc”?
Đây có lẽ là điều buồn cười nhất ta nghe được hôm nay. Đúng là quá ngây thơ.