Hộ Quốc Chiến Thần
Chương 37: C37: Còn vấn đề gì nữa không
Nhìn nét mặt khinh thường của người phụ nữ này, tứ đại quân chủ đồng loạt biến sắc.
Ba người Ninh Loạn đồng loạt bước lên trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về đám người kia.
Lâm Vũ nhấc tay, ngăn bốn người họ lại, không kiên nhẫn nhìn về phía Nghiêm Quân Thịnh: “Đưa số tài khoản cho tôi!”
Nghiêm Quân Thịnh hơi sững lại, lập tức cười lớn, nói với người phụ nữ trẻ kia: “Thư ký Dương, đưa tài khoản công ty cho cậu ta! Tôi lại muốn xem thử, cậu ta có thật sự đưa ra được hai trăm triệu không!”
“Nghiêm tổng, ngài lãng phí thời gian với bọn họ làm gì chứ!”
Thư ký Dương yểu điệu nhìn Nghiêm Quân Thịnh một cái, không tình nguyện mà đưa số tài khoản cho đám người Lâm Vũ.
Lâm Vũ nhận được số tài khoản thì lập tức cho người chuyển tiền.
Không tới một phút, hóa đơn chuyển khoản đã được gửi tới.
“Còn vấn đề gì nữa không?”
Lâm Vũ đưa hóa đơn điện tử cho Nghiêm Quân Thịnh xem, lạnh nhạt phất tay: “Nếu không có vấn đề gì thì các ông có thể đi rồi! Sau đó sẽ có người tìm các ông để ký hợp đồng chuyển nhượng đất!”
Nhìn thấy bằng chứng chuyển khoản trên điện thoại Lâm Vũ, đám người chợt trợn trừng mắt.
Thư ký Dương cũng không thể nào tin nổi, cái miệng nhỏ nhắn há hốc, to như có thể nhét cả một quả trứng vịt vào.
Nghiêm Quân Thịnh nhìn kỹ bằng chứng chuyển tiền, sau khi xác nhận không có gì sai sót, khuôn mặt mới lộ ra nụ cười tươi.
Ông ta nhận ra, cơ hội phát tài đến rồi!
“Tôi đương nhiên là có vấn đề!”
Nghiêm Quân Thịnh nở nụ cười với Lâm Vũ.
“Nói!”
Lâm Vũ đã không còn kiên nhẫn nữa.
“Tôi hứa sẽ chuyển nhượng đất cho cậu với giá hai trăm triệu hồi nào?” Nghiêm Quân Thịnh lộ nụ cười cáo già, ha ha nói: “Hai trăm triệu này chỉ là tiền kiểm chứng! Muốn có được miếng đất này, cũng được thôi, chỉ có một giá, năm trăm triệu!”
Người có thể đưa ra hai trăm triệu nhanh như thế, vì để bảo vệ mảnh đất mộ phần của cha mình, sẽ quan tâm tới việc trả thêm ba trăm triệu nữa hay sao?
Lúc này không giở công phu sư tử ngoạm ra thì chẳng phải là kẻ ngốc hay. sao?
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Ông coi tôi là con dê béo đấy à?” Mắt Lâm Vũ híp lại, hơi có chút tức giận. Nếu ông ta mở miệng đã đòi năm trăm triệu thì cũng đành.
Nhưng hắn vừa mới trả tiền thì ông ta lại lập tức tăng giá, vậy chẳng phải coi hắn là con dê béo mà thịt hay sao!
“Người trẻ tuổi à, không thể nói như vậy được.”
Nghiêm Quân Thịnh cười hề hề nói: “Hai trăm triệu là cậu tự ra giá, tôi có đồng ý đâu! Tôi vẫn giữ câu nói đó, một giá thôi, năm trăm triệu! Nếu cậu không đồng ý thì tôi chỉ có thể xây trang trại nuôi lợn ở đây thôi! Đến lúc đó, mộ phần nhà
cậu chỉ e là không bảo toàn nổi!”
“Ông thử động vào xeml”
ra hàm răng trắng bóng: “Tôi không ngại lấy
Ninh Loạn nhếch miệng cười, thêm mấy cái đầu người làm tế phẩm đâu! Khuôn mặt Ninh Loạn tuy là mang nụ cười, nhưng lời nói ra lại đầy sát khí.
Nhìn thấy tạo hình mái tóc trắng kỳ quái của Ninh Loạn, thư ký Dương lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ, xì một tiếng, nói: “Cái tên trẻ trâu ở đâu ra vậy! Ở đây có chỗ cho. cậu lên tiếng sao?”. ngôn tình hoàn
Lời của thư ký Dương vừa dứt, mấy người kia đồng thời nhịn cười.
Sau đó thì không nhìn nổi, bật cười lớn.
_
“Trẻ trâu...haha!"
“Lão Ninh, cô ta nói anh trẻ trâu kìa!”
“Haha, sau này, anh có biệt hiệu mới rồi nhé!”
Bầu không khí vốn đang căng thẳng, đột nhiên trở nên buồn cười vô cùng. Ngay cả Lâm Vũ cũng bị lời nói của người phụ nữ này chọc cười.
Hỗn thế ma vương Ninh Loạn lại bị người ta gọi là trẻ trâu.
Chuyện này chỉ e sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời của Ninh Loạn mất thôi.
“Người phụ nữ chết tiệt, có tin ông đây khâu mồm cô lại không hả?”
Sắc mặt Ninh Loạn lúc xanh lúc trắng, đôi mắt nhìn chăm chằm thư ký. Dương.
“Nghiêm tổng!”
Thư ký Dương ôm lấy cánh tay Nghiêm Quân Thịnh, nũng nịu lắc qua lắc lại, làm nũng: “Anh ta mắng em là phụ nữ chết tiệt kìa!”
“Cậu sẽ phải trả giá vì câu nói này!” Nghiêm Quân Thịnh nắm lấy bàn tay trắng nõn của thư ký Dương, ánh mắt liếc tới Lâm Vũ, cười nham hiểm: “Vì bạn của cậu sỉ nhục thư ký của tôi, nên tôi đổi ý rồi! Muốn có được mảnh đất này, thì thêm ba trăm triệu! Thành tám trăm triệu!”