Hồ Sơ Giám Sát Của Thiếu Phu Nhân
Chương 1
1.
Nhà họ Cố là gia tộc trăm năm, thế hệ này chỉ có một đứa cháu trai bảo bối.
Cố lão gia sợ cháu trai mình học hư, cố ý thuê tôi theo dõi thời gian thực, tránh để cháu trai mình giao du với những kẻ không ra gì.
Trước mặt người khác, tôi là cô vợ ngây thơ trong sáng.
Sau lưng người khác, tôi là thiết bị giám sát di động 24 giờ.
Nhưng hiển nhiên, Cố đại thiếu rất không hài lòng với người vợ đột nhiên xuất hiện này của mình.
Cả ngày đối xử với tôi không có sắc mặt tốt.
Nhưng thì sao chứ? Mỗi tháng tôi dựa vào anh ta mà kiếm được mười vạn, anh ta có đi ẻ lên đầu tôi thì cũng thơm.
Lời nói lạnh lùng là chuyện thường, cho đến nay, tôi chân chính gặp mặt anh ta không quá một lần.
Chính là lần gặp mặt vào ngày kết hôn đó.
Anh ta bắt đầu thường xuyên đưa bạn gái về nhà, chiếm phòng ngủ chính để ra oai phủ đầu tôi.
Âm thanh hòa hợp của sinh mệnh luôn diễn ra đến tận đêm khuya.
Tôi ở phòng bên cạnh nghe mà nhíu mày, cẩn thận ghi chép vào sổ tay.
Thời gian hôm nay có vấn đề!
Trước đây vào thời điểm này, bọn họ vẫn chưa ngủ!
Tôi nhớ hôm nay là một mỹ nhân eo thon da trắng như tuyết, mái tóc đỏ rực vô cùng quyến rũ.
Không phù hợp với sở thích của anh ta sao?
“Tên: Lý Duyệt.
Tuổi 27, cao 1m76, lai Trung Âu.
Đặc điểm quan sát: Thân hình cân đối, đầu ngón tay trái có vết chai mỏng, suy đoán gần đây có học nhạc cụ dây. Thích đeo khăn lụa, trên cổ có vết phẫu thuật, quen ăn thức ăn lỏng. Giọng nói mềm mại và quyến rũ, tần số cao nhất 6000~7000Hz… 」
Tôi đóng gói tài liệu và bản ghi thời lượng, gửi cho Cố lão gia.
Tiện thể nhắn tin cho dì giúp việc, bảo dì ấy ngày mai nấu cho Cố Trạch một bát canh dương vật bò.
Năm phút sau, tôi nhận được lời khen ngợi và một nghìn tệ tiền thưởng của Cố lão gia.
Tôi nghiêm túc hẳn lên.
Được cấp trên khẳng định khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh dự.
Tôi càng yêu thích công việc này hơn.
Nửa đêm, phòng bên cạnh phát ra tiếng động.
Tôi đang ngủ mơ màng thì bật dậy khỏi giường, áp tai vào tường nghe trộm.
Phòng bên cạnh có vẻ chỉ lật người, sau đó phát ra tiếng ngáy vang trời.
Quan sát Cố Trạch một tháng nay, tôi chưa từng thấy anh ta ngáy.
Xem ra mỹ nhân này thực sự khiến thiếu gia nhà tôi mệt mỏi rồi.
Vất vả cho Cố thiếu gia của tôi quá.
Vì sức khỏe của thiếu gia, tôi quyết định sáng sớm tự mình dậy nấu canh cho anh ta.
Sáng sớm, tôi mang bát canh dương vật bò nóng hổi vào phòng Cố thiếu gia.
Cố Trạch vừa mở cửa, để trần nửa người trên, tóc vẫn còn nhỏ nước.
“Sao lại là cô?”
Cố Trạch rất ngạc nhiên, ngay sau đó biểu cảm trên mặt anh ta trở nên ghê tởm.
“Cút ra ngoài.”
“…… Canh của anh.”
Tôi cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, giả vờ yếu đuối và sợ hãi.
Nhưng khóe mắt tôi không ngừng quan sát và tìm kiếm trong phòng.
Phòng này là lãnh địa riêng của Cố Trạch, ngay cả Cố lão gia cũng không thể bước vào.
Nếu không, ông ấy đã không thuê tôi đến để theo dõi Cố Trạch rồi.
Cố Trạch chặn tầm mắt tôi, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng.
“Nghe nói anh không khỏe, em, em sáng sớm đã dậy nấu cho anh.”
Tôi giả vờ rất sợ hãi, cố nặn ra hai giọt nước mắt.
May mà trước khi đến đã nhỏ dầu gió, nếu không chắc chắn sẽ bị lộ.
“A Trạch, là ai vậy?”
Trong phòng truyền đến một giọng nói khàn khàn.
Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông tóc đỏ quấn khăn tắm bước ra.
Tôi: Đồng, tử, giãn, nở.
Chuyện, chuyện gì thế này?!
Tôi rất chắc chắn rằng người vào phòng tối qua là một người phụ nữ.
Thấy tôi, người đàn ông tóc đỏ cũng sửng sốt, hoảng hốt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vuốt tóc, dựa vào người Cố Trạch.
“A Trạch, sao cô ta lại đến đây? Anh không nói là sẽ không có ai làm phiền chúng ta sao?”
Tôi im lặng.
Cố Trạch… thích kiểu này sao?
Không ngờ Cố Trạch lại chơi biến thái như vậy, thực sự vượt quá dự đoán của tôi.
Trời ạ, tôi đã đưa cho Cố lão gia thông tin sai, đây chính là trận Waterloo* trong sự nghiệp của tôi!
*(PLVN) – Trong lịch sử chiến tranh thế giới và lịch sử cận đại, trận đánh Waterloo được coi là một trận đánh nổi tiếng, nơi thiên tài quân sự Napoleon đã bại trận, đồng thời cũng là mốc đánh dấu kết thúc thời đại oai hùng khắp châu Âu của Hoàng đế nước Pháp.
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu cảm thấy áy náy với một nghìn tệ tiền thưởng đó.
Hốc mắt tôi bất giác đỏ lên, lần này là thật.
Tôi có lỗi với ân nhân Cố lão gia!
Với trình độ này của tôi, sao tôi dám nhận một nghìn tệ đó!
Vì vậy, tôi nhét bát canh vào lòng Cố Trạch, quay đầu bỏ chạy.
Phía sau truyền đến tiếng nói của hai người họ.
Đại loại như “Biết khó mà lui.” “Chết tâm.” gì đó.
Nhưng tôi không còn tâm trạng để ý nữa.
Tôi cần thời gian để tiêu hóa nỗi đau.
Mười giây đồng hồ sau, tôi đã lấy lại được bình tĩnh.
Và truyền đạt thông tin mới cho Cố lão gia.
Tôi chưa kịp thu dọn đồ đạc để ra ngoài thì Cố lão gia đã gọi điện cho tôi.
“Thật quá đáng! Gần đây nó tìm những thằng đàn ông… con đàn bà… đàn ông này ở đâu ra vậy? Tra rõ cho tôi!”
Nửa đêm, tôi mặc một chiếc váy dài gợi cảm, đeo kính râm, uốn tóc xoăn bồng bềnh, theo dõi Cố Trạch vào một quán bar cao cấp.
Sau đó bị bảo vệ ở cửa chặn lại.
Bảo vệ nói tôi nửa đêm còn đeo kính râm, trông giống như bị bệnh tâm thần.
Xem ra hệ số an ninh của quán bar này khá tốt.
Tôi gật đầu, đánh dấu vào sau sổ tay.
Vì vậy, tôi trèo ống nước ở cửa sau quán bar, định lẻn vào từ nhà vệ sinh.
Mở cửa sổ nhà vệ sinh, tôi bất ngờ chạm mắt với Cố Trạch.
Anh ta đang cởi một nửa quần, đang thực hiện hành vi đi tiểu.
Hai chúng tôi nhìn nhau không nói lời nào, chỉ có tiếng nước chảy ào ào đặc biệt rõ ràng.
“Sao cô lại ở đây?” Khuôn mặt của Cố thiếu gia tái mét.
Điều này không làm khó tôi.
Một kẻ theo dõi cuồng đủ tiêu chuẩn phải chuẩn bị trước và nói dối cho mọi tình huống bất ngờ.
Tôi rời mắt khỏi cái ấy, nở một nụ cười yếu ớt với anh ta.
Và lấy ra một chiếc cốc giữ nhiệt từ phía sau.
“Chồng à, em nghĩ anh đi tiếp khách bên ngoài muộn thế này, dạ dày chắc chắn không chịu được.”
Tôi đưa cốc giữ nhiệt vào tay anh ta.
“Em nấu cho anh canh dưỡng cung, uống khi còn nóng.”
Chuyện đã bại lộ, ở lại lâu hơn nữa là bất lịch sự.
Tôi rụt tay lại, trèo xuống theo đường ống nước.
“Đứng lại! Cô định đi đâu?! Đây là tầng mười hai!”
Cố đại thiếu gia mặt mày xanh mét kéo quần lên, thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Tôi ngẩng đầu mỉm cười, trong gió vừa kiên cường vừa yếu đuối.
“Em chỉ đến nhìn anh một chút thôi, bây giờ đồ ăn đã được đưa đến tay anh thì em yên tâm rồi, em phải về đây.”
Tôi trèo tốc độ rất nhanh, chỉ mất ba mươi giây là đã trượt từ đường ống xuống tầng một.
Cố Trạch dường như đang hét gì đó ở trên nhưng gió quá lớn, tôi không nghe rõ.
Tôi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của anh ta, suy nghĩ xem làm thế nào để vào được quán bar.
Cuối cùng, tôi tháo kính râm, nhanh chóng vào trong.