Hoa Bồ Công Anh
Chương 4
Ý cười trong mắt phụ thân ngày càng rõ ràng hơn, hiển nhiên mọi chuyện đang phát triển theo hướng mà hắn mong muốn.
Có lẽ hành động của Thái tử mang cho phụ thân ảo giác, thế nên hôm đó phụ thân uống rất nhiều rượu, để rồi bắt đầu nói chuyện không thể nào tưởng tượng được: “Cưới thê tử phải cưới người hiền, vi phụ thấy con ta có thể cố gắng tranh giành vị trí Thái tử phi một lần.”
Ta chống gậy nhìn phụ thân lầm bầm lầu bầu với ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt đó phảng phất như chuyện ta trở thành Thái tử phi đã là chuyện chắc chắn rồi.
Có điều sang ngày hôm sau, hắn đã bị vả mặt bởi vì lần này còn có một nữ tử quay về cùng với Thái tử.
Nghe nói người luôn nghiêm cẩn như Thái tử lại cưỡi ngựa trên đường cùng với nàng ấy, khiến cho vô số người kinh ngạc.
Ta biết nàng ấy là ai, trong những lá thư qua lại với Thái tử luôn xuất hiện tên nàng ấy, Lận Lan Song.
Nàng ấy là nữ nhi của vị tướng quân đã đánh thắng Ba Lưu năm đó, nàng ấy vẫn luôn đóng quân tại biên cương cùng phụ thân.
Ta không biết chuyện giữa Thái tử và nàng ấy như thế nào, chỉ là từ lần đầu tiên nhắc tới nàng ấy trong thư thì mọi chuyện cứ tiếp diễn tự nhiên giống như uống nước vậy.
Khi đó là mới vào mùa hè, ta đang tập dùng gậy chống ở trong sân, dưới nách đã bị gậy chống mài thành một lớp chai, đau đến mức ta toát mồ hôi.
Thái tử gửi thư về, nói: “Bằng hữu Lan Song của ta tặng Tứ cô nương một vườn xuân sắc.”
Ta mở phòng thư ra tìm lại lần nữa, xác nhận chỉ có tờ giấy này, trong lúc còn đang khó hiểu thì một cơn gió nam thổi qua, mang theo mùi hoa thơm ngát.
Hóa ra, cả vườn xuân sắc đã ở trong mắt ta rồi.
Ta hồi âm rằng: “Nguyện tặng bằng hữu Lan Song một tiếng cười, ^_^.”
Kể từ đó hai người chúng ta cũng bắt đầu thân thiết hơn.
Nói là thư do Thái tử gửi nhưng ta biết những con chữ sinh động như thế sẽ không xuất hiện dưới ngòi bút của Thái tử điện hạ.
“Rái cá cạn trong sa mạc vô cùng ngốc, không biết trốn con người, bởi vậy thường xuyên bị thợ săn bắt được, gửi kèm một bức tranh vẽ.”
“Lẩu cay đất Thục là món ngon nhất trong lòng ta, rất ngon, gửi kèm một túi gia vị lẩu ~.”
“Lúc đi ngang địa giới Thao Châu, ta gặp cảnh Huyện thừa ức hiếp dân chúng, thế là đánh hắn ngay trên đường rồi bỏ chạy thành công, ở đây gió to nhưng có bánh nướng không tồi, tuy nhiên vì đường sá xa xôi nên bánh nướng bị rất nhiều bụi đất bám vào.”
Trong những lá thư của nàng ấy, ta cảm nhận được từ eo biển Quỳnh Châu cho đến vùng đất Giang Nam, từng phong cảnh như bức họa cuộn tròn được bày ra trước mặt ta.
Cho dù chưa từng gặp nhưng ta đã sớm xem nàng ấy là tri kỷ của mình.
Một nữ tử xuất chúng và tràn đầy sức sống như thế, Thái tử thích nàng ấy cũng không có gì kỳ quái.
Chỉ là sự xuất hiện của nàng ấy vẫn khiến các quý nữ trong kinh bàn tán không thôi.
Bọn họ không hiểu nổi tại sao Thái tử lại thích một nữ tử không tuân thủ quy củ như thế.
Mặc dù nữ tử này có dung mạo tuyệt đẹp nhưng lại cưỡi ngựa xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người.
Không có tí dáng vẻ nào mà quý nữ trong Kinh Thành nên có.
Ta nghe nói khi nàng ấy vào cung yết kiến đã khiến Hoàng hậu nương nương dịu dàng rộng lượng phải tỏ thái độ không thích, nói rằng muốn tìm hai ma ma để dạy nàng ấy học quy củ đàng hoàng.
Lúc nàmg ấy bị nhốt trong phủ học quy củ thì ta gửi thiệp mời xin được gặp nàng ấy.
Phụ thân trách cứ ta hồ nháo, nói rằng đó là người bị Hoàng hậu nương nương chán ghét, nếu bây giờ ta gửi thiệp thì chẳng khác nào nói rằng ta muốn chống đối lại Hoàng hậu nương nương cả.
Ta bình tĩnh đáp: “Thái tử là người kế vị, cho dù bây giờ vâng lời Hoàng hậu tạm thời không cưới nàng ấy về, nhưng sao phụ thân có thể biết được mai sau Thái tử kế thừa non sông rồi sẽ không đưa nàng tiếng cung chứ?”
Phụ thân nhíu mày, rõ ràng là đã chấp nhận lời nói này của ta, nhớ lại những hành động khác thường của Thái tử gần đây, đủ để thấy được địa vị của nữ tử này ở trong lòng Thái tử như thế nào.
Thật lâu sau, cuối cùng phụ thân mới gật đầu, nói: “Vậy để nửa tháng nữa rồi hẵng đi gặp.”
Phụ thân liếc mắt nhìn ta, nói: “Ta không ngờ bây giờ ngươi lại có dã tâm như thế đấy.”
Ta cúi đầu, nói: “Đều nhờ ơn phụ thân dạy bảo tốt.”
Ta chưa bao giờ làm trái ý phụ thân, nhưng lần đầu làm thế lại là vì một nữ tử chưa từng gặp mặt.
Về sau trên sa mạc rộng lớn, mỹ nhân theo gió nhảy múa, hỏi ta tại sao lúc ấy lại tới.
Ta vui vẻ trả lời: “Vì muốn tặng bằng hữu một nụ cười.”
10.
Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Sau một cơn mưa dài rả rích, đích mẫu bị bệnh, mang danh đích thứ nữ nên ta cần phải ngày ngày ở cạnh nàng để hầu bệnh.
Ta sai người truyền lời cho Lận Lan Song rằng sẽ tới thăm hỏi nàng ấy sau.
Từ ngày đại tỷ tỷ hòa thân thì cơ thể của đích mẫu cũng ngày một yếu dần, cho dù đã mời biết bao đại phu có tiếng thì ai cũng nói đích mẫu uất nghẹn trong lòng, chỉ cần đích mẫu giải sầu được thì tất nhiên sẽ khỏi hẳn.
Phụ thân biết chính thê oán hận mình, thế nên vào năm đại tỷ tỷ xuất giá, gần như ngày nào hắn cũng tới đông viện để dùng bữa với đích mẫu, dùng vô số quà tặng vàng bạc tranh chữ để đưa tới viện của đích mẫu.
Nhưng đích mẫu vẫn luôn nhàn nhạt, giống như không quan tâm chút nào, phụ thân bị ngó lơ nên dần dần cũng không tới nữa.
Sau đó không biết trưởng huynh nghe ai nói gì mà trong một lần hiếm hoi về kinh báo cáo công tác, đã mở miệng chỉ trích mẫu thân nhiều năm không gặp của mình.
“Chuyện của muội muội cũng không phải ý muốn của phụ thân, huống chi Thánh thượng đã mở lời, chẳng lẽ mẫu thân muốn để phụ thân cãi lại thánh ý hay sao?”
“Mẫu thân xuất thân từ danh môn thế gia, chắc cũng hiểu được câu tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu chứ, sao lại dám công khai chống đối phụ thân như thế?”
“Cũng chỉ có phụ thân nhân từ nên mới chịu đựng người thôi, Thánh thượng có ý định giữ ta lại Kinh Thành, nếu như người vẫn còn xem ta là nhi tử thì đừng chống đối phụ thân nữa, chờ khi nào nhi tử kế thừa tước vị, tất nhiên sẽ bồi thường gấp bội cho người.”
Đích mẫu giật mình: “Đó là muội muội mà ngươi nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ đấy…”
“Cũng vì nàng là muội muội của ta nên mới càng phải thông cảm cho sự khó xử của phụ thân!”
“Để nàng đi hòa thân làm Vương phi nương nương chứ có phải đưa nàng đi tìm chết đâu!”
Sau khi huynh trưởng nói xong câu đó thì đột nhiên bị đích mẫu tát một cái, sau đó tức giận bỏ đi.
Kể từ lúc đó, bệnh tình của đích mẫu lại càng nghiêm trọng hơn.
Nàng giao quyền quản gia cho ta, còn nàng thì nhốt mình trong Phật đường nhỏ ngồi thiền tụng kinh cả ngày, hơn nữa từ chối để bất cứ đại phu nào chữa trị cho mình.
Bây giờ nàng gầy yếu tới mức chỉ có thể nằm yên trên giường, như một bông hoa bồ công anh sắp bay theo gió.
Thuốc được hâm nóng hết lần này tới lần khác, thế nhưng đích mẫu lại cố chấp không chịu uống.
“Mẫu thân hà tất phải như vậy…”
Đây là lần đầu tiên ta tâm sự với đích mẫu, nghe nàng kể lại tất cả những chuyện trong quá khứ một cách đứt quãng.
Công tử năm xưa cầm roi rong ruổi trên lưng ngựa, hứa hẹn rằng một đời một kiếp chỉ hai người.
“Vậy… Sau đó thì sao?”